Sau khi Phấn Hàm nghe được những lời này, cả khuôn mặt đều tràn đầy vẻ vui thích. Thái tử Ngọc Viễn bất đắc dĩ liếc nhìn Phấn Hàm, Phấn Hàm cũng lè lưỡi với Phụ quân nàng một cái.
Thiên quân và Thiên hậu nghe thấy, đưa mắt nhìn nhau, bọn họ vô cùng khó hiểu trước sự nuông chiều, sủng ái của Phượng Nguyên dành cho Phấn Hàm.
Phượng Nguyên là người kiêu căng ngạo mạn, không để ai vào mắt, làm việc rất thận trọng, sao có thể gặp qua một hậu bối hồ đồ như Phấn Hàm được.
Thiên quân nhíu mày suy nghĩ, Phượng Nguyên quen nàng từ lúc nào, sao lại cưng chiều nàng như thế, không lý nào lại vậy? Còn nữa, đáng lẽ ông còn phải gọi Phượng Nguyên một tiếng 'Sư phụ' nữa.
Nhớ năm đó, ông từng bái Phượng Nguyên làm sư phụ, trở thành đồ đệ môn hạ của hắn. Nhưng mà, hai chữ đồ đệ này muốn tính thì tính, không tính thì không tính, dù sao thì khi ông vừa bái Phượng Nguyên làm sư phụ thì đã cướp mất sư muội thanh mai trúc mã của hắn, cũng là đương kim Thiên hậu, sư thúc của hắn lúc trước còn bị dụ dỗ, cho nên hai người đã đại chiến một trận. Từ đó về sau, Phượng Nguyên không đặt chân đến Cửu Trùng Thiên nữa, nói chi đến chuyện của Ngọc Viễn và Tố Giai!
Thiên quân thấy thế, đột nhiên mỉm cười: "Sư phụ, mời ngồi!"
Một tiếng 'sư phụ' của Thiên quân khiến tất cả chúng tiên gia cảm thấy khó hiểu, Phượng Nguyên vô cảm liếc nhìn Thiên quân Huyền Uyên, chậm rãi ngồi xuống dưới ánh mắt của tất cả mọi người.
Phấn Hàm cũng bị Ngọc Viễn kéo về vị trí của nàng. Sau khi nhập tọa thì thấy Ninh công tử kia ôn nhu mỉm cười với nàng, nàng chỉ lãnh đạm cười, một nụ cười qua loa coi như đáp lễ.
Phấn Hàm nghiêng đầu, không ngờ Phượng Nguyên lại ngồi ở góc gần đối diện nàng. Lúc buồn chán, nàng đều lén nhìn vị trí Phượng Nguyên ngồi, thầm cảm thán: "Ngày thường, lão tổ tông cứ thích để tóc tai bù xù, hôm nay lại mặc một chiếc cẩm bào màu tím nhạt, giày đen, đầu đội cao quan khảm ngọc, nổi bật lên vẻ tuấn tú bất phàm."
Phượng Nguyên bưng chén rượu trên bàn lên, khẽ nhếch miệng cười. Những tiên nữ hôm nay không còn táo bạo như những tiên nữ lúc trước, vừa ngước mặt lên đã thấy vẻ mặt tiên nữ ngại ngùng, lén nhìn trộm hắn.
Phấn Hàm đưa tay đỡ cái đầu nhỏ của mình, ngơ ngẩn nhìn Phượng Nguyên, hoàn toàn không để ý đến người bên cạnh.
Ninh công tử kia cũng thuộc hàng vãn bối, là tiên tôn thần tiên xuất sắc, tướng mạo đường hoàng, tao nhã. Hôm nay, công tử mặc trường bào màu xanh sẫm, mái tóc đen dài được chải chuốt cẩn thận, dáng người cao lớn, nho nhã, quả là một anh hùng vừa đẹp vừa ôn hòa.
Lúc Phượng Nguyên tùy ý nhìn xung quanh chợt phát hiện ra Phấn Hàm cũng đang nhìn hắn đến ngây người.
Yến tiệc vẫn chưa bắt đầu, các vị Thần tiên đều tùy ý nâng chén trò chuyện.
Phượng Nguyên mỉm cười với nàng, nhìn thấy ánh mắt của hắn, Phấn Hàm chột dạ, thu lại tầm mắt, hai má lập tức đỏ bừng.
"Tây Sơn Mộ Hoa cung, Nguyệt Hòa Thượng tiên giá lâm!"
May mắn thay, lời của Tiên sứ Dao Trì cung đã cắt ngang tình cảnh xấu hổ này.
Thượng tiên mặc một chiếc váy dài màu xanh thêu hoa sen, búi tóc đơn giản, đôi mày đẹp như tranh vẽ, phong thái tuyệt trần. Sau lưng Nguyệt Hòa Thượng tiên còn có mấy vị cô nương ăn mặc giống nhau, nhưng mỗi người mỗi vẻ, nổi bật nhất chính là con gái của Bắc Hải Long Vương, Vu Chi.
Nguyệt Hòa Thượng tiên cũng là thượng cổ chi thần, cả Tứ hải bát hoang đều gọi nàng ấy một tiếng Tiên tử. Nguyệt Hòa là một người dễ tính hơn những người khác, nhà vị Thần tiên nào trong Tứ hải bát hoang có yến hội, chỉ cần đưa thiếp mời đến, chắc chắn nàng ấy sẽ đi.
Lần nào Nguyệt Hòa cũng đến buổi thịnh yến mừng thọ thần của Thiên Hậu, hơn nữa, lần nào cũng hiến vũ.
Nguyệt Hòa Thượng tiên và những người khác bước vào nội điện, cung kính hữu lễ, đồng thanh nói: "Bái kiến Thiên quân, Thiên hậu, Thiên hậu thọ thần vạn phúc."
Thiên hậu cười, nói: "Không cần đa lễ, ngồi xuống hết đi!"
Không lâu sao khi Nguyệt Hòa Thượng tiên nhập tọa, buổi thịnh yến chính thức bắt đầu.
Thiên hậu nói vài câu đơn giản, sau tiếng vỗ tay của Tiên sứ, tiếng nhạc lại vang lên khắp Dao Trì cung.
Bởi vì chuyện xấu hổ xảy ra lúc nãy nên Phấn Hàm cũng không dám nhìn Phượng Nguyên nữa.