Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà dần ngả về tây. Gió đêm nhè nhẹ thoảng qua, mười dặm rừng đào ở Phượng Khâu đung đưa theo gió. Bảy dặm hải đường thậm chí trông còn rực rỡ hơn.

Trong không trung đột nhiên truyền đến tiếng động vật nào đó hí vang, chỉ thấy trong mười dặm rừng đào xuất hiện một nam tử tóc đỏ. Trên mặt nam tử tóc đỏ là nụ cười biếng nhác, đang nghiền ngẫm đánh giá mười dặm rừng đào trước mắt. Nam tử tóc đỏ đi ra khỏi mười dặm rừng đào, thả người bay về phía căn nhà trúc của Phượng Nguyên.

“Nghe nói mười năm trước ngươi đã tỉnh lại!” Sau khi nam tử tóc đỏ đến căn nhà trúc, cười nói.

“Ngọn gió nào thổi ngươi tới nơi này vậy!” Phượng Nguyên từ trong nhà trúc bước ra, liếc mắt nhìn nam tử tóc đỏ ở trước mặt, hờ hững nói: “Thành Thận Huyễn xảy ra chuyện rồi?”

“Đá Tam Sinh của ngươi sáng lên rồi!” nam tử tóc đỏ chỉnh lại đầu tóc mình bị gió thổi loạn, vui vẻ nói: “Cho nên bổn đại gia ta đây không ngại cực khổ, ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi khỉ ho cò gáy này của ngươi, thông báo cho ngươi một tiếng.”

Trong lòng Phượng Nguyên vừa kinh ngạc vừa thắc mắc, đá Tam Sinh của mình đang yên đang lành sao lại sáng lên rồi! Hắn đã từng định tam sinh cùng ai sao? Cho dù có, sao hắn không nhớ rõ?

“Vốn nghĩ đá Tam Sinh của ngươi sẽ cứ thể ở yên trong điện Mai Tình, không ngờ rằng vậy mà nó cũng sẽ sáng lên! Lúc Thiển Thiển nói cho ta, ta còn không tin. Vì để chứng thực, ta đã đích thân chạy một chuyến điện Mai Tình, kết quả là nó thật sự sáng lên.”

“Bách Lý, ta sẽ cùng ai kết duyên ba kiếp chứ?” Phượng Nguyên có chút khó hiểu hỏi Bách Lý Diệp đang ở bên cạnh.

Bách Lý Diệp nghe Phượng Nguyên nói, đột nhiên cười to: “Chuyện phong lưu ngày xưa của ngươi nhiều như vậy, ta nào biết ngươi cùng ai định tam sinh.”

“Một cục đá thì có thể chứng minh cái gì!” Phượng Nguyên thu lại nét khó hiểu trên mặt: “Nghĩ lại, cũng đã lâu rồi ta không về thành Thận Huyễn, chọn ngày không bằng gặp ngày, ta lại muốn đi xem xem cái gọi là ‘tam sinh giai nhân’!”

“Thật sự trở về?” Bách Lý Diệp có chút kinh ngạc: “Yêu nữ Mị Nguyệt kia vẫn luôn chờ ngươi ở thành Thận Huyễn đấy!”

Phượng Nguyên cười lạnh, liếc mắt nhìn Bách Lý Diệp, lạnh lùng nói: “Vậy thì sao!”

Phượng Nguyên nói xong, quay về phía mười dặm rừng đào huýt sáo. Sau khi tiếng huýt sao thanh thúy dễ nghe đó vang lên, chỉ thấy từ trong mười dặm rừng đào bỗng lao ra một thần thú toàn thân trắng muốt, trông giống con báo.

Thần thú nhìn thấy Phượng Nguyên, miệng khẽ gầm lên một tiếng. Phượng Nguyên biến thành ánh sáng bay đến ngồi lên lưng thú cưỡi của chính mình, chạy về phía thành Thận Huyễn. Bách Lý Diệp thấy thế cũng cưỡi thú của chính mình, chạy theo Phượng Nguyên.

“Tiểu sư muội, muội vẫn có thể ăn tiếp sao?” Tử Hạ nhìn Phấn Hàm ăn nhồm nhoàm, vẻ mặt ghét bỏ nói.

Trong trí nhớ ba năm của hắn, Phấn Hàm tuy không quy củ, nhưng tướng ăn vẫn rất trang trọng. Thế nhưng lúc này nàng thực sự khiến cho Tử Hạ có nhận thức mới về nàng.

Hai mắt Tích Ngọc trợn tròn, nhìn dáng vẻ ăn uống thỏa thích Phấn Hàm.

Tử Minh vẫn bưng bát của mình không nhúc nhích, cực kỳ giật mình nhìn Phấn Hàm.

Chỉ có Lăng Thiên vẫn bình tĩnh ăn cơm trong bát mình.

Các vị khách khác cũng đều ngừng tay, cực kỳ giật mình nhìn Phấn Hàm. Chưởng quầy đứng trước quầy tính sổ sách, nhất thời cũng dừng việc gảy bàn tính lại, trợn mắt há mồm nhìn Phấn Hàm.

“Mười bảy bát.” Bắc Mạc ở bên cạnh cười như không cười đếm. Đông Hành hiển nhiên cũng bị lượng cơm Phấn Hàm ăn dọa sợ, mười bảy bát này cũng không phải là mười bảy bát nho nhỏ đâu! Mười bảy bát cơm lớn mà Phấn Hàm mới vừa ăn xong kia, đủ để nàng ăn ba năm ở Côn Luân đấy!

“Còn muốn nữa sao?” Lăng Thiên buông bát đũa trong tay mình, hỏi Phấn Hàm vẫn đang và cơm.

Miệng Phấn Hàm vẫn đang nhai cơm, nói không rõ: “Không muốn nữa, ăn nữa sẽ vỡ bụng mất!” Tuy nàng nói như vậy, nhưng động tác và cơm trong tay vẫn không dừng lại.

Lăng Thiên liếc nhìn những người còn lại. Khi hắn nhìn đến dáng vẻ kinh điển kia của Tử Thu, trong lòng thầm than: “Đứa nhỏ đáng thương! Thời gian bọn họ vào đã được hai chén trà rồi, đũa thức ăn kia sợ là để bên miệng nửa ngày rồi.”

Một bữa cơm này của Phấn Hàm đã dọa sợ những người ở trong Cẩm Thục lâu rồi, nhìn thấy Phấn Hàm ăn như vậy, chưởng quầy đã trở nên cảnh giác với họ. Chưởng quầy thấy Phấn Hàm vẫn đang ăn, thầm nghĩ: “Cô nương này có thể ăn nhiều như vậy, trông dáng vẻ của bọn họ cũng không giống người có tiền, nhỡ đau cơm nước xong xuôi không trả nổi tiền thì làm sao bây giờ?”

“A Tỉnh.” Chưởng quầy nghĩ đến đây, vội vàng gọi tiểu nhị một tiếng.

Tiểu nhị A Tỉnh tung tăng chạy tới, hỏi: “Chưởng quầy có gì phân phó ạ?”

Chưởng quầy vẫy vẫy với tiểu nhị, ý bảo cậu ta dựa sát một chút. Tiểu nhị cũng là người thông minh, hắn ta thấy ông chủ mình như vậy thì rất thức thời ghé đầu vào. Chưởng quầy nhắc nhỏ bên tai tiểu nhị mấy câu. Chưởng quầy nói xong, tiểu nhị có chút khó xử gãi đầu, trông dáng vẻ rõ ràng là không biết phải làm sao.

“Đi mau.” Chưởng quầy thấy tiểu nhị chần chờ, kêu lên: “Không đi thì ngươi gói đồ về nhà cho ta.”

Tiểu nhị liếc mắt nhìn chưởng quầy, chưởng quầy nở nụ cười đầy ẩn ý với hắn ta. Tiểu nhị thấy dáng vẻ gian trá của chưởng quầy, trong lòng âm thầm cổ vũ chính mình nói: “Đi thì đi, ai sợ ai!”

“Khách quan, xin hỏi các vị còn muốn gì nữa không?” Tiểu nhị nở nụ cười, vâng vâng dạ dạ nói: “Nếu không cần, phiền các vị thanh toán, tổng cộng là 77 lượng!”

“Sao, sợ chúng ta không trả nổi tiền à.” Tử Hạ rất bá đạo vung tay để một tấm ngân phiếu lên trên bàn, ra lệnh: “Chuẩn bị tám gian phòng nghỉ tốt nhất cho chúng ta.”

Thật ra những lời chưởng quầy vừa nãy nói với tiểu nhị, toàn bộ đều lọt vào tai Tử Hạ. Tuy rằng bọn họ mặc đồ quả thực có chút giản dị, nhưng những người này cũng quá xem thường người khác rồi!

“Không phải.” Tiểu nhị vui tươi hớn hở cầm lấy tấm ngân phiếu ở trên bàn, vô cùng vui vẻ lui xuống: “Tiểu nhân xin phép đi chuẩn bị phòng cho các vị.”

“Nhị sư huynh.” Phấn Hàm lau miệng, nuốt miếng cơm trong miệng, vẻ mặt vô tội nói: “Mục đích Ôn lão đầu bảo huynh tới là để chuyên thanh toán cho ta sao?”

Tử Hạ nghe được câu nói này của Phấn Hàm, biểu tình có chút cứng đờ. Vì sao lần nào cũng có người hỏi hắn cùng một vấn đề thế! Mỗi lần bọn họ xuống núi, sư phụ chỉ cho bọn họ một chút lộ phí, không đủ ăn, không đủ ở, không đủ dùng, hắn không trả tiền ai trả. Ngũ sư đệ là chúa lơ ngơ, trên người làm gì có tiền! Bát sư đệ, nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, sư phụ keo kiệt như vậy thì hắn sao có thể tốt hơn! Bằng không làm sao bọn họ lại đặt cho hắn biệt danh “Ôn Triệt thứ hai” chứ!

“Ăn uống no say.” Phấn Hàm đứng dậy duỗi người, ngáp mấy cái phất tay nói: “Ta muốn đi ngủ! Mọi người ngủ ngon!”

Phấn Hàm nói xong liền đi lên lầu hai, Lăng Thiên cũng đứng dậy rời đi.

“Ta còn chưa ăn!”

“Ta cũng đã ăn đâu!”

“Ta còn chưa bưng bát đây này!”

Tích Ngọc, Tử Thu, Tử Minh đồng loạt hướng ánh mắt về phía Tử Hạ, yếu ớt nói.

“Ta ăn rồi chắc?” Tử Hạ bất đắc dĩ buông tay, sau đó lại kêu lên: “Tiểu nhị, mang những món ăn ngon nhất, đắt nhất trong tiệm của ngươi lên cho bổn thiếu gia, mỗi thứ một phần!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK