Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường trên núi đi xuống gặp rất nhiều trắc trở. Vốn dĩ đi nửa ngày đường, lại thêm việc bị Bắc Mạc giày vò nên đi hết một ngày. Lúc bọn họ xuống núi, sắc trời đã tối, Tử Thu đã sớm tìm hiểu xong tình huống đường đi phía trước, nên bọn họ ở dưới chân núi chờ những người còn lại.

"Tam ca, muội đi không nổi nữa rồi." Phấn Hàm kiệt sức nói.

Đường từ núi xuống dài đằng đẵng, nếu như đi bộ bình thường thì Phấn Hàm còn có thể kiên trì, nhưng bị Bắc Mạc giày vò chạy đi chạy lại mấy lần, Phấn Hàm không kiên trì nổi.

Lăng Thiên dừng bước, quay đầu lại thì thấy Phấn Hàm và Tích Ngọc mệt đến nỗi dìu dắt nhau mới có thể đứng được. Lăng Thiên sao lại không biết Phấn Hàm gọi hắn làm gì, hắn vừa định quay lại cõng Phấn Hàm liền bị Bắc Mạc ngăn cản: "Tiểu Thiên Tử, chưởng môn sư huynh đã dặn, mặc kệ có chuyện gì xảy ra trên đoạn đường này, ngươi cũng không được nuông chiều nàng."

"Bắc sư thúc." Lăng Thiên do dự nói, Bắc Mạc không lên tiếng, ngược lại biến hóa ra một cái quạt xếp, uyển chuyển mở ra, ung dung quạt cho mình.

Lăng Thiên đưa mắt nhìn Đông Hành ở bên cạnh, Đông Hành mỉm cười lắc đầu, ra hiệu tất cả thuận theo tự nhiên.

Lăng Thiên hiểu ý của hai người, bất đắc dĩ nhún vai với Phấn Hàm, sử dụng khấu hình nói: "Sư phụ đã dặn, ta cũng lực bất tòng tâm, muội tự bảo trọng nha!" Nói xong dùng ánh mắt thương hại nhìn Phấn Hàm một cái rồi lại quay đầu đi đường của mình.

Ôn Triệt, Đông Hành, Bắc Mạc, có ai không sủng Phấn Hàm chứ, sở dĩ lần xuống núi tu luyện này của bọn họ chuyển thành đi bộ, phần lớn là vì Phấn Hàm. Trên đường đi, mặc dù Bắc Mạc quấy rối có hơi vô lễ, nhưng tóm lại cũng không mất gì.

"Tích Ngọc, muội thực sự không đi được nữa rồi." Phấn Hàm thấy tảng đá lớn ven đường thì đẩy Tích Ngọc ra, đầu đầy mồ hôi, tứ chi vô lực ngồi lên.

Tử Minh thấy thế liền đi qua, lấy bọc quần áo trên vai Phấn Hàm xuống đeo lên lưng, quan tâm hỏi: "Không sao chứ?"

Phấn Hàm cúi đầu, không còn sức lực trả lời: "Thiếu chút nữa là chết rồi."

Tử Minh nói: "Bình thường xuống núi đều bay xuống, không biết vì sao lần này sư phụ lại muốn đi bộ, khổ cho muội và Tích Ngọc rồi!"

Phấn Hàm nghe được đây là ý của Ôn Triệt, trong lòng yên lặng thăm hỏi Ôn Triệt vô số lần.

"Bát sư huynh, hay huynh cõng muội đi?" Phấn Hàm hỏi Tử Minh.

Tử Minh nghe xong, nhíu mày khoát tay cự tuyệt: "Tuyệt đối không thể."

"Sao lại không thể chứ, bình thường tam ca toàn cõng muội."

Vẻ mặt Tử Minh có chút không được tự nhiên, mặt phiếm hồng nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, Thiên sư đệ là ca ca của muội, tất nhiên là không sao. Ta không thể được!"

Tuy bình thường bọn họ chơi đùa hỗn loạn nhưng trên phương diện lễ tiết, bọn họ vẫn có chừng mực.

"Hàm Hàm đi nhanh đi, nếu không đi chuông của muội lại kêu tiếp đấy!" Tích Ngọc nhìn khoảng cách giữa bọn họ và Bắc Mạc, tốt bụng nhắc nhở. Phấn Hàm không còn sức lực nhìn người phía trước, không còn cách nào khác ngoài đứng lên tiếp tục đi. Cũng may Tử Minh giúp nàng cầm bọc quần áo, bọc quần áo này cũng không quá nặng, nhưng đối với nàng hiện tại mà nói thì bớt thứ gì hay thứ đó.

"Ta nghĩ nha đầu kia đang thầm mắng chưởng môn sư huynh." Bắc Mạc cười như không cười nói.

"Ngươi đó!" Đông Hành khẽ thở dài.

Bắc Mạc đột nhiên cười to, vừa cười vừa nói: "Không chừng bây giờ chưởng môn sư huynh đang hắt xì đấy!"

Đông Hành và Lăng Thiên im lặng nhìn nhau, mồ hôi lạnh không khỏi chảy ra.

"Hắt xì..."

Ôn Triệt nhìn sách trong tay, liên tục hắt xì mấy cái. Nam Hoa vốn đang đến từ biệt Ôn Triệt, sau đó xuống núi chiêu mộ đệ tử. Bà vừa tới phòng Ôn Triệt đã nghe thấy mấy tiếng hắt xì của ông.

"Sư huynh, thân thể huynh không thoải mái sao?" Nam Hoa quan tâm hỏi.

Ôn Triệt nghe thấy giọng nói của Nam Hoa thì để sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn bà nói: "Không có, không hiểu sao lại hắt xì mấy cái. Sư muội có chuyện gì sao?"

"Vậy thì tốt rồi." Nam Hoa nhẹ gật đầu: "Ta tới thông báo cho huynh một tiếng, lát nữa ta và Tử Tuấn sẽ xuống núi."

"Làm phiền sư muội."

"Ta và huynh nhất định phải khách sáo với nhau như vậy sao?" Nam Hoa có chút buồn hỏi.

Ôn Triệt không nói gì, lại cầm sách lên, điềm nhiên như không có việc gì xảy ra. Nam Hoa thấy vậy thì cười lạnh trong lòng, bà còn mong chờ điều gì chứ.

Im lặng một lúc, Nam Hoa hỏi: "Tại sao lại để bọn họ đi thành Thận Huyễn, huynh biết rõ nơi đó rất nguy hiểm, nếu như bọn họ xảy ra chuyện thì huynh ăn nói thế nào với bên Cửu Trọng Thiên?"

"Việc này không cần sư muội quan tâm, ta có tính toán của riêng mình." Ôn Triệt nhìn sách không chớp mắt, thản nhiên nói.

Cuộc trò chuyện của Ôn Triệt và Nam Hoa không ngờ lại bị người khác nghe được. Thanh Lam đứng ở ngoài cửa, ánh mắt hiện lên sự hung ác và tức giận, hai tay nàng ta nắm chặt lại, trong lòng hung ác nói: "Xem ra ông trời có mắt, Phấn Hàm, ngươi đừng trách ta tàn độc, muốn trách thì trách chính bản thân ngươi đi. Chỉ cần là người ngăn cản con đường của ta, ta nhất định sẽ giết không tha."

Nàng ta cẩn thận từng bước đi đến phía sau núi, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, sau khi xác định bốn phía không có ai liền ngẩng đầu lên huýt sáo. Vừa dứt liền có một con diều hâu bay từ trên không trung xuống. Diều hâu bay xuống đậu lên vai nàng ta, Thanh Lam xoa xoa vai diều hâu nói: "A Cát, về nói cho phụ thân ta rằng ta lấy được kính Côn Lôn rồi. Còn nữa, nói ông ấy đi đến thành Thận Huyễn, thay ta diệt trừ một nữ tử tên là Phấn Hàm. Nếu phụ thân ta có hỏi thì ngươi nói cho ông ấy biết nàng ta là chưởng môn Côn Lôn đời tiếp theo do Ôn Triệt lựa chọn." Sau khi nói xong, diều hâu vội vỗ cánh bay về Thanh Châu.

Thanh Lam lại nhìn xung quanh, xác định không có người mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, quay người đi về phía điện trước.

Một cơn gió thổi qua, sau mặt núi cách đó không xa, đột nhiên xuất hiện một đôi giày thêu hoa lan.

Sau khi nhóm người Đông Hành, Bắc Mạc xuống đến chân núi, Tử Thu nói: "Hai vị sư thúc, trăm dặm quanh đây không có nhà dân, chỉ sợ đêm này chúng ta phải ngủ ở ngoài trời một đêm!"

Kết quả này rõ ràng không phải là kết quả mọi người mong muốn, Đông Hành và Bắc Mạc tính toán có chút nhầm lẫn, bọn họ đã lâu rồi không xuống núi Côn Lôn. Nhớ rằng trước đó trăm dạm dưới Côn Lôn đều có người ở, xem ra hiện tại Côn Lôn không còn như trước, Côn Lôn vốn dĩ huyên náo tiếng người, tràn đầy hương hỏa, hiện tại đã không bằng những môn phái khác.

"Chỉ còn cách đó thôi, trời tối không tiện đi đường." Đông Hành vuốt râu, đánh giá xung quanh, chỉ có nơi này tạm chấp nhận được để ở qua đêm.

Một nhóm người bọn họ, ngoại trừ Đông Hành và Bắc Mạc không cần ăn uống, còn lại đều muốn. Lúc Phấn Hàm gặm bánh trong tay có chút hoài niệm bếp sau của Côn Lôn, cơm rau xanh củ cải của Phúc đại thúc.

Mọi người rong ruổi trên đường cả ngày đều đã mệt mỏi, sau khi thu xếp mọi chuyện xong, mấy người còn lại ăn uống đơn giản cho no bụng liền nằm xuống ngủ.

Phấn Hàm nghĩ thầm, kế hoạch tốt cũng ngâm nước nóng cả rồi, Ôn Triệt đem phạm vi hoạt động của nàng giới hạn trong mười mét cách Bắc Mạc, nói cách khác, Bắc Mạc đi đâu nàng cũng phải đi đó.

Bắc sư thúc vốn thích làm ngược lại với nàng, nơi nàng muốn đi chắc chắn hắn sẽ không đi. Nghĩ tới nghĩ lui không bằng ngủ một giấc để bồi dưỡng thể lực. Vừa nằm xuống không bao lâu, Phấn Hàm đã co người lại ngủ thiếp đi.

Tích Ngọc cũng buồn ngủ ngáp một cái, quay người lại thấy Phấn Hàm đã nằm xuống ngủ. Nàng thay Phấn Hàm cài kĩ y phục lại, nghĩ thầm: "Tối hôm qua nàng ấy hưng phấn một đêm không ngủ, lại đi đường cả này, hơn nữa còn bị Bắc sư thúc giày vò chạy tới chạy lui, chắc chắn nàng ấy mệt chết rồi, nếu không thì sao nhanh vậy đã ngủ rồi."

Không thể không nói, gừng càng già càng cay! Mỗi lần Phấn Hàm đấu với Ôn Triệt đều thua một cách thảm hại. Nàng nghĩ gì Ôn Triệt cũng có thể đoán được. Ôn Triệt dạy không biết bao nhiêu đệ tử, còn dạng nào mà ông chưa thấy qua, ông có thể chế phục hết mấy ý đồ xấu xa của Phấn Hàm, chút tâm tư nhỏ này của Phấn Hàm càng không cần nhắc tới.

Trăng sáng lên cao, khắp nơi yên lặng, chỉ có tiếng côn trùng kêu và âm thanh củi đốt.

Bắc Mạc tựa trên một cành cây chợp mắt, Đông Hành ngồi thêm củi vào lửa. Những người còn lại đều chìm vào giấc ngủ bình yên của riêng mình.

Một đêm không mộng mị, sáng hôm sau bọn họ lại lên đường, còn chưa đến buổi trưa đã đến ranh giới thành Thận Huyễn.

Thành Thận Huyễn giao giữa Hạ Châu và Thanh Châu, thành Thận Huyễn cũng không thuộc Thanh Châu hay Hạ Châu. Thành Thận Huyễn là một tòa thành có sáu điều không quản, thành chủ thành Thận Huyễn là thần long thấy đuôi không thấy đầu. Đó là tất cả những gì người trong lục giới biết về thành Thận Huyễn, về phần lai lịch của thành Thận Huyễn hay những cái khác, bọn họ không biết một gì hết.

Thành Thận Huyễn không thuộc về bất cứ cái gì trong lục giới, có thể đặt chân lên thành Thận Huyễn đều là những nhân vật nổi danh. Bình thường người hay ra vào thành Thận Huyễn nhất là du hiệp lục giới, thành Thận Huyễn tiệm cầm đồ không gì là không có, hiệu cầm đồ này tên "Tuyệt Đương". Bên trong Tuyệt Đương có tất cả những gì ngươi muốn, nhưng ngươi phải mang theo một vật có giá trị đi đổi.

Phấn Hàm nhìn thành Thận Huyễn gần trong gang tấc thì cảm thán: "Oa, thật hùng vĩ."

Tích Ngọc cũng bị khí thế hào hùng của thành hấp dẫn, hai mắt nàng mơ màng nhìn thành trì ngạo nghễ đứng sừng sững cách đó không xa.

Khi bọn họ đến cửa thành, Phấn Hàm ngẩng đầu nhìn tường thành vững chắc, cảm thán: "Bức tường này chắc phải cao đến mười trượng!"

Lăng Thiên nhìn thành trì trước mắt, tán thưởng nói: "Trên đời có hai thứ độc nhất, "Thủy Tinh cung tứ hải, Dao Trì cung trên thiên đình", hiện tại ta cảm thấy hai thứ đó không bằng vẻ đẹp của thành Thận Huyễn này."

Các đệ tử khác cũng cảm thán thưởng thức, Phấn Hàm và Lăng Thiên từ nhỏ đã quen nhìn những kiến trúc hoa lệ lộng lẫy, nhưng vẻ đẹp của thành Thận Huyễn cũng khiến hai người họ phải kinh ngạc.

"Thành Thận Huyễn là nơi lưu lại từ thời thượng cổ, từng viên gạch từng viên ngói ở nơi này đều do thành chủ thành Thận Huyễn tự mình xây." Đông Hành thấy ánh mắt mọi người đều mơ màng thì giải thích.

Phán Hàm nhìn thoáng qua thành trì vô tận, có chút kinh ngạc nghĩ thầm: "Ai lại rảnh rỗi như vậy chứ? Vậy mà lại đi xây từng một viên gạch viên ngói một thành một tòa thành!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK