Thời điểm bọn họ vào thành đã là giữa trưa, trên đường người qua kẻ lại tấp nập. Đường phố rộng rãi bằng phẳng, bên đường rợp bóng cây xanh. Cửa tiệm, tửu lâu, thanh lâu, họa các san sát nối tiếp nhau ở hai bên đường, khách ra vào nườm nượp. Trên đường cái, những người bán rong lien tục mời chào, xe ngựa đua nhau chạy trên đường.
Phấn Hàm lôi kéo Tích Ngọc hào hứng chạy xuyên qua đám người đang buôn bán, chen chúc trong đám người. Trên đường đủ loại hàng rong, đủ kiểu đồ ăn vặt... Bất kể loại nào ở trong mắt các nàng đều tươi ngon cực kỳ.
Lăng Thiên cùng Phấn Hàm trạc tuổi nhau, nhưng những vật phàm tục đối với hắn chẳng có nửa phần hấp dẫn. Đông Hành cùng Bắc Mạc mỉm cười thong dong bước đi. Còn ba người khác nhìn cảnh náo nhiệt như thế cũng rất vui vẻ, nhưng so với bọn Phấn Hàm thì tự chủ hơn.
Tích Ngọc từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp cảnh tượng náo nhiệt như vậy, cái gì nàng cũng cực kỳ tò mò. Hai người đi dạo nửa ngày, mua về vô số thứ. Đáng buồn chính là Tử Hạ, tiền mua đồ đều rút từ hầu bao của hắn, trả tiền xong còn thành người khuân vác cho Phấn Hàm cùng Tích Ngọc.
Tử Hạ nhìn thoáng qua Tử Thu treo lủng lằng đủ thứ đồ xanh đỏ trên người, lại liếc chính mình một cái. Từ nhỏ đến lớn đều là hắn sai sử người khác, không ngờ tới cũng có ngày hắn bị người khác sai sử. Hiện tại hắn và Tử Thu chẳng khác gì giá treo đồ sống sờ sờ cùng người khuân vác.
“Oa! Bức tranh chữ này không tồi, vừa hay có thể mua về tặng Ôn lão đầu!” Phấn Hàm mở một bức tranh chữ, tấm tắc tán thưởng nói. Tích Ngọc cũng lại gần, liên tục gật đầu khen ngợi.
“Tiểu sư muội, chúng ta, chúng ta để lần sau lại mua đi!” Tử Hạ nhìn Phấn Hàm, vội vàng ngăn lại. Tử Hạ cũng không tiếc tiền, chỉ là nếu hai nàng cứ tiếp tục như vậy, hắn cùng Tử Thu xách không nổi.
“Đúng, đúng, tiểu sư muội nghe lời nhị sư huynh đi, chúng ta để lần sau lại mua!” Tử Thu gian nan ló đầu ra từ trong một đống lớn hàng hóa, yếu ớt phụ họa lời của Tử Hạ. Trong lòng lại âm thầm hối hận: “Sớm biết như thế, hắn đã chẳng tới xum xoe.”
“Được thôi! Nếu hai vị sư huynh nói không cần, vậy không mua nữa.” Phấn Hàm ra vẻ nghe lời buông bức tranh chữ trong tay xuống: “Vậy chúng ta mua cái này đi!” Nàng đột nhiên chuyển sang chỗ khác, vẻ mặt hưng phấn nói: “Đông sư thúc thích pha trà nhất, ta xem bộ pha trà này khá tốt, chi bằng chúng ta mua cái này đi!”
“Hàm Hàm, Đông sư thúc không thích pha trà đâu!” Tích Ngọc tiếc nuối liếc mắt nhìn bức tranh chữ bị Phấn Hàm để xuống, lại nhìn về phía quầy hàng Phấn Hàm chỉ.
“Không phải Đông sư thúc sao! Nhưng ta nhớ rõ hình như có ai đó rất thích pha trà!” Phấn Hàm khó hiểu gãi gãi đầu.
“Cô nương thật tinh mắt, ấm tử sa này của ta tuyệt đối là ấm tử sa chính tông đấy.” Chủ quán cầm lấy ấm trà Phấn Hàm vừa chỉ, tươi cười đon đả.
“Vậy được, cái này ta muốn mua. Bao nhiêu tiền?” Phấn Hàm liếc mắt một cái, rõ ràng là đồ giả, nhưng nàng vẫn là không nghi ngờ gì.
“Ôi!” Tử Hạ cùng Tử Thu kêu thảm thiết, hai người nhìn nhau, khóc không ra nước mắt, nếu vừa rồi bọn họ cho nàng mua bức tranh chữ kia thì tốt biết bao.
“Một trăm lượng hoàng kim.” Chủ quán cười nói.
Phấn Hàm chẳng cả trả giá đã móc túi tiền ném cho chủ quán một trăm lượng hoàng kim. Một trăm lượng hoàng kim đó! Tích Ngọc chưa từng buôn bán, tất nhiên là không biết giá cả hàng hóa. Chủ quán cười không khép nổi miệng dùng lụa đỏ gói đồ lại, trong lòng thầm vui vẻ: “Lại gặp được đứa nhóc chưa hiểu việc đời, một trăm lượng hoàng kim ơi!”
Phấn Hàm nhận lấy đồ trong tay chủ quán, vẻ mặt khó xử nhìn hai người phía sau.
“Đưa cho ta đi!” Lăng Thiên đi lên, nhận lấy túi đồ trong tay Phấn Hàm.
“Tiểu sư muội, muội cẩn thận một chút!” Tử Hạ cùng Tử Thu không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, Phấn Hàm lấy bao lớn bao nhỏ ở trên người Tử Hạ xuống, chuyển từng thứ sang người Lăng Thiên.
“Rầm” một tiếng, núi đồ trên tay Tử Hạ ầm ầm đổ xuống, nhất thời toàn bộ trâm, vòng ngọc, các loại đồ chơi, đồ ăn đều rơi vãi đầy đất.
Người qua đường thấy thế vội dừng chân vây xem, nhất thời mấy người Phấn Hàm thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Tử Thu vẫn bảo trì nguyên vẹn, Lăng Thiên và Tử Hạ bất đắc dĩ đuổi theo nhặt lại những đồ vật rơi đầy đấy.
Vòng tay vỡ, son rơi vãi, quần áo lấm lem, bình hoa nứt vỡ. Tích Ngọc nhặt quần áo dính đầy son lên, vẻ mặt chán nản.
“Ôi bình hoa của ta!” Phấn Hàm nhíu mày, buồn rầu nói: “Ta đã tốn những một ngàn lượng bạc để mua nó đấy.”
Bắc Mạc chen vào trong đám người, nhìn một màn trước mắt, vẻ mặt cười thầm đùa nghịch quạt xếp trong tay, tỏ vẻ kinh ngạc hỏi: “Ui chao, Cục bột nhỏ này con lại làm gì thế?”
Đông Hành cùng Tử Minh cũng theo sau, chỉ thấy Tích Ngọc vẻ mặt tiếc hận nâng một bộ quần áo đầy màu sắc, Tử Hạ và Lăng Thiên đang nhặt những vật rơi trên mặt đất, còn có một người bị đồ vật che khuất đầu là Tử Thu.
“Bát sư đệ, mau cứu ta với!” Tử Thu gian nan ngó đầu ra từ trong một đống hộp giấy, khi hắn nhìn thấy Tử Minh thì lập tức cầu cứu.
Tử Minh đi qua, cẩn thận lấy đồ ở trên người Tử Thu.
“Bát sư đệ, ngòi bút chọc vào mũi ta rồi.” Tử Thu cố nhịn cảm giác muốn hắt hơi, vội kêu lên. Vừa mới nói xong, cùng với tiếng “Hắt xì”, đồ vật trên người Tử Thu cũng rơi xuống đầy đất. Tử Minh mới vừa duỗi tay, vẫn đang dừng lại ở giữa không trung.
Bắc Mạc rốt cuộc nhịn không được cười rộ lên. Lăng Thiên cùng Tử Hạ đứng dậy, nhìn đống đồ lại rơi đầy đất không biết làm sao, sắc mặt hai người lập tức tối sầm. Thở dài một hơi rồi bất đắc dĩ lại khom lưng cúi xuống nhặt một lần nữa.
Sau khi nhặt xong hết đồ đạc, Phấn Hàm cùng Tích Ngọc lại vô cùng hào hứng chạy đông chạy tây. Hai người đã có kinh nghiệm tất nhiên không dám đi theo sau, hơn nữa bọn họ còn đang xách một đống đồ. Tử Minh tốt bụng thay hai vị sư huynh xách một ít. Lúc Tử Minh nhìn đến ấm trà được gói bằng lụa đỏ, nhíu mày nói: “Ai mua ấm trà giả vậy?”
“Giả á?” Tử Thu giật mình nói: “Ấm trà đó là tiểu sư muội đã tốn một trăm lượng hoàng kim mua về đấy!”
“Hả, một trăm lượng hoàng kim!” Tử Minh nghe thấy Phấn Hàm tốn một trăm lượng hoàng kim chỉ để mua một ấm tử sa giả, không nói lên lời! Tuy đối với bọn họ tiền bạc chẳng đáng là bao, nhưng đây là hành vi ngu ngốc điển hình. Đồ vật chỉ cần mấy lượng bạc là có thể mua được, bọn họ lại tốn mấy ngàn lần, may thay nhị sư huynh có rất nhiều tiền.
“Còn có bình hua mua với giá một ngàn lượng bạc, thế nhưng vỡ mất rồi!” Tử Thu tiếp tục nói.
“Cũng may, có một nhị sư huynh nhiều tiền.” Tử Minh nhìn đống đồ linh tinh trong tay mình, khẽ thở dài: “Bằng không với lộ phí mà sư phụ đưa, còn chẳng đủ để tiểu sư muội và Tích Ngọc mua một cây trâm.”
“Nếu không ta đi tìm chủ quán kia đòi lại một trăm lượng đi!” Tử Hạ bước chậm lại, nói với hai người phía sau.
“Ý kiến hay, một trăm lượng hoàng kim có thể mua được rất nhiều đồ. Ít nhất cũng bằng phí ở trọ nửa tháng của chúng ta đấy!” Tử Thu gật đầu đồng ý.
Tử Minh lại không tán đồng: “Trước khi sư phụ xuống núi đã từng dặn dò, không thể quấy nhiễu nhân dân. Tuy nói chủ quán ăn nói bừa bãi lừa của chúng ta một trăm lượng hoàng kim, chúng ta đòi lại cũng không sai, nhưng trong quá trình này chắc chắn sẽ có tranh chấp, hơn nữa nhị sư huynh có rất nhiều tiền, một trăm lượng kia coi như làm việc thiện đi.”
“Thế nhưng...” Tử Thu có chút không cam lòng.
“Đừng thế nhưng nữa, còn thế nhưng nữa chúng ta sẽ lạc mất mọi người đấy.” Tử Minh nói xong sải bước đuổi theo những người đi đằng trước. Dù sao cũng không tiêu tiền của hắn, hắn không đau lòng.
“Bát sư đệ nói rất đúng, sao ta lại quên một chuyện rất quan trọng chứ.” Tử Thu lắc lắc đống đồ đang xách trên tay, chớp mắt cười nói: “Nhị sư huynh không thiếu nhất chính là tiền!” Nói xong cũng sải bước, đuổi theo đám người phía trước.
Tử Hạ bất đắc dĩ thở dài, có tiền cũng không thể tiêu như vậy được.