Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Động thái này của Phấn Hàm khiến chúng tiên ở Dao Trì cung thót tim. Đúng lúc này, một luồng kim quang đột nhiên xuất hiện trên không trung, kim quang chắn trước người Phấn Hàm, đánh bật sát khí trở về.

Kim quang vừa biến mất đã thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Phượng Nguyên, phong độ nhẹ nhàng xuất hiện bên cạnh Phấn Hàm. Hắn lãnh đạm nhìn chằm chằm Tàn Tu, dáng người thon dài rắn chắc, đẩy Phấn Hàm về phía sau, gắt gao bảo vệ.

Tàn Tu thấy thế, chậm rãi cất cây quạt lông bảy màu trên tay, lấy từ trong tay áo ra một thanh trường kiếm đỏ như lửa.

Phấn Hàm ôm Thiên Đăng do chính tay nàng thêu vào trong ngực, thấy cảnh tượng trước mắt, hét lên hoảng sợ: "Lão tổ tông."

Phượng Nguyên không quay đầu lại, nhàn nhạt mở miệng nói với Phấn Hàm đang đứng phía sau: "Đã lấy được đồ rồi thì trở về đi, nơi này không an toàn!"

Tàn Tu giơ thanh kiếm trong tay lên, nương theo sương mù đen tím đánh thẳng về phía Phượng Nguyên. Tuy kiếm khí đánh Phượng Nguyên, nhưng cũng khuếch tán không ít ra xung quanh, kèm theo chấn động và tiếng sấm, tất cả hoa cỏ trong Dao Trì cung đều bị đánh gãy, may mắn thay, nó không hề làm bị thương những người vô tội.

Phấn Hàm nhìn không chớp mắt, lẳng lặng nhìn từng chuyện một đang xảy ra, chiếc Thiên Đăng được thêu cực kỳ tinh xảo trong tay cũng vỡ thành từng mảnh.

"Phong lưu thần, hơn mười vạn năm không giao thủ, không ngờ ta vẫn không thể đả thương ngươi." Khóe miệng Tàn Tu vẫn treo một nụ cười tà mị, điềm nhiên nhìn Phượng Nguyên như chưa có chuyện gì xảy ra, thu chân khí, khẽ nhướng mày, trêu chọc nói: "Không ai có thể địch lại Xích Viêm kiếm khí và ma sát chi khí."

Khóe miệng Phượng Nguyên cong lên đầy giễu cợt, thản nhiên nói: "Tổ gia gia của ngươi còn không phải là đối thủ của ta, huống chi ngươi!"

Tàn Tu nghe những lời Phượng Nguyên nói, ngửa mặt lên trời cười lớn: "Ngươi vẫn trước sau như một, kiêu căng ngạo mạn, hiếm có dịp gặp lại, không bằng bản tôn mời ngươi uống một chén!"

Phượng Nguyên tiến lên phía trước vào bước, bình thản nói: "Ta cũng có ý này."

Chúng tiên xôn xao, lén thì thầm bàn tán.

Phượng Nguyên là Thượng thần của Thiên giới, tại sao lời nói và việc làm đều quá đỗi thân thiết với Đại ma đầu của Ma giới?

Thiên quân tức giận đập bàn, cả Dao Trì lập tức lạnh ngắt như tờ.

Một cơn gió thổi qua, hình bóng hai người bọn họ sớm đã biến mất khỏi Dao Trì tiên cảnh.

Lúc này, chỉ thấy trên trời đọng lại cung linh* ngũ sắc, phát ra những tiếng vang lớn…

*Cung linh: chuông

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK