Đầu thu tháng bảy, chuông lớn trong Hoàng thành vang lên ba tiếng, mưa bụi mang theo hơi lạnh rơi xuống.
Gần xế chiều, một bên cổng lớn Hoàng thành lặng lẽ mở ra, hai hàng ô giấy cùng đèn lồng ửng đỏ chậm rãi di chuyển qua cổng thành.
Dẫn đầu là nam tử trung niên đầu đội mũ quan người mặc quan phục, sau khi qua cửa bước chân hắn hơi dừng lại, nhìn con đường mưa bụi thê lương giữa tường cao thâm viện, thần sắc nghiêm nghị.
"Ninh lão tiên sinh, mời vào bên trong."
Người được gọi Ninh lão tiên sinh chính là một lão đạo sĩ tên Ninh Cầm Thủy, lão đạo sĩ nay đã hơn bảy mươi, tóc hoa râm nhưng vẫn như cũ mặc áo đạo sĩ, búi tóc được chải vô cùng tỉ mỉ, khuôn mặt hắn tuy rất gầy nhưng thần thái sáng ngời, ở sâu trong đồng tử lại tựa như một ngọn lửa chưa tắt dưới đống tro tàn.
Đi theo phía sau lão đạo sĩ là một đôi thiếu niên thiếu nữ cũng mặc đạo phục.
Bộ dáng thiếu niên ước chừng mười lăm mười sáu, thiếu nữ thì nhỏ hơn một chút nhưng đều là mảnh khảnh thanh tú, hai người cúi đầu, tầm mắt thỉnh thoảng hơi nâng lên len lén nhìn cung điện rộng lớn xa xa trong Hoàng thành.
Trong cơn mưa phùn, Hoàng thành có vẻ đặc biệt thanh tịch.
Sau khi băng qua hành lang thật dài, cung điện nguy nga liền ở ngay trước tầm mắt, thiếu niên mặc đạo phục mộc mạc chỉ cảm thấy trong lòng áp lực, thần sắc mơ hồ bất an, bước chân cũng vì vậy mà chậm lại một chút, tiểu cô nương bên cạnh hắn không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng nhếch lên, thần sắc khinh miệt.
Nam tử trung niên mang theo ba người đi vào một tòa cung viện, kết cấu bên trong cung viện không nhỏ, thị nữ đang che ô cắt tỉa hoa và cây nhìn thấy vị nam tử trung niên liền hơi cúi đầu hành lễ.
Vòng qua vách tường bình phong ở cổng xuyên qua hành lang dài, nam tử dẫn bọn họ đi về phía trước, cuối cùng đến một sương phòng có cửa đang mở rộng, nam tử trung niên giải thích: "Chủ nhân của gian phòng này tạm thời không có ở đây, lão tiên sinh cùng hai đồ nhi có thể nghỉ ngơi ở đây trước, còn về việc đuổi tà trừ linh, sau này sẽ có thầy pháp đến trao đổi với tiên sinh.”
Ngón tay trong ống tay áo của Ninh Cầm Thủy chợt dừng lại, lão ta nghiêng người nhìn nam tử trung niên một cái, bỗng nhiên cười nói: "Ta một thân xương già thì không sao cả, nhưng hai đồ nhi của ta tuổi còn trẻ bị hung sát khí xâm nhiễm thì không phải chuyện nhỏ cho nên không thể ở hung trạch này được.”
Sắc mặt nam tử trung niên khẽ biến, cười hỏi: "Lão tiên sinh tại sao lại nói ra lời này?”
Ninh Cầm Thủy mỉm cười, biết đối phương dẫn mình tới đây là muốn thăm dò chính mình cho nên lão ta không có chủ động bước qua cánh cửa mà là từ trong tay áo lấy ra một đồng tiền đồng, nhẹ nhàng ném một cái đồng tiền kia vừa vặn rơi vào trên cánh cửa, nhưng nó lại không có dừng lại mà là giống như vật sống xoay chuyển nhảy nhót, cho đến khi bàn tay lão đạo sĩ trải ra đồng tiền kia cuối cùng mới nhảy trở về.
Bàn tay Ninh Cầm Thủy khép lại nắm chặt đồng tiền, thần sắc thêm vài phần nghiêm nghị, một lát sau lão ta mới chậm rãi mở miệng.
"Chủ nhân gian phòng này mất mạng ba ngày trước, oán khí này trải qua một thời gian dài vẫn mãi không tan, xác thực mất vì trúng tà rồi thắt cổ tự tử, mà trong lúc đấy đã từng có đạo sĩ đến cúng bái làm lễ nhưng những người đạo sĩ đấy... Toàn bộ cũng đều đã chết. Người trên dưới toàn phủ cũng ít nhiều mắc bệnh, nếu không phải hôm nay chúng ta đến tòa cung viện này hẳn là đã bị niêm phong đi?”
Nam tử trung niên nhìn lão ta một cái thật sâu, thần sắc thêm rất nhiều khâm phục cùng tán thưởng, hắn ta phất tay một cái thị nữ bên cạnh cùng những nữ tử cắt tỉa cây cối kia lập tức cùng nhau lui đi, đợi đến sau khi thanh tĩnh, nam tử mới chắp tay nói:
"Lời đồn quả nhiên không sai, đạo pháp của lão tiên sinh quả thật cùng mấy vị trước hoàn toàn bất đồng. Hôm nay dẫn lão tiên sinh đến đây vốn định thăm dò, hiện giờ xem ra quả nhiên là không giấu được, kính xin lão tiên sinh đừng trách tội.”
Ninh Cầm Thủy mỉm cười nói: "Không sao, ta biết lúc trước đã chết qua mấy vị đạo sĩ tha phương học nghệ không tinh, ngươi thăm dò thực hư của ta cũng là vì ta suy nghĩ.”
"Gian viện này đúng là vốn không ở được, thỉnh lão tiên sinh dời bước sang biệt viện khác." Nam tử trung niên khẽ cúi đầu, tiếp tục nói: "Không biết khi nào lão tiên sinh có thể tiến hành pháp sự?”
Ninh Cầm Thủy liếc mắt nhìn sắc trời tối tăm, tầm nhìn cũng vì thế mà bị thu hẹp.
"Giờ tý." Giọng nói của lão ta hơi khàn nhỏ, nói: "Đến lúc đó hy vọng vị đại nhân kia đừng quên lời hứa của hắn.”
"Đương nhiên sẽ không." Nam tử cười cười: "Hạ quan tên là Tống Trắc, nếu còn có chỗ nào không rõ, cứ nhờ người đến tìm ta là được.”
Tiếng nói chuyện nhỏ dần, một con chim sẻ nhỏ màu đỏ thẫm ở góc mái hiên chấn kinh vì mưa mà rời đi.