Cửu Linh Đài cao sừng sững như một ngọn núi nhỏ với hàng nghìn bậc đá nối dài, trên đỉnh có thể mơ hồ nhìn thấy một pho tượng chim khổng lồ bằng đồng.
Đây là nơi Triệu Quốc bày tỏ lòng kính trọng đối với hoàng thân, đồng thời cũng là nơi thánh địa tổ chức đại lễ hàng năm.
Phía dưới của Cửu Linh Đài được bao quanh bởi tám Lô Đồng khổng lồ, một trong số đó đang bốc cháy vào lúc này, ngọn lửa điên cuồng phun ra sóng nhiệt và tia lửa lan tỏa giữa chúng.
Cho dù thi thể của Ninh Cầm Thủy được che bằng một tấm vải trắng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tình trạng thảm thương của da thịt đang phân hủy và trên xương có những vết lở loét.
Tống Trắc liếc mắt nhìn đôi thiếu niên thiếu nữ phía sau, thiếu nữ nhíu mày, trong lòng đau đớn vô cùng, mà người thiếu niên vừa mới dám can đảm khẩu xuất cuồng ngôn kia, nhìn thấy cảnh tượng trực tiếp này chắc sẽ không có nghĩ vớ vẩn gì nữa?
Chỉ là Tống Trắc cẩn thận quan sát Ninh Trường Cửu một hồi lâu cũng không nhìn ra trên mặt hắn có biểu cảm gì.
Ồ, là đang giả vờ bình tĩnh sao.
Tống Trắc đang định nói vài câu thì thấy Ninh Trường Cửu bước tới, hơi cúi người về phía thi thể như đang thi lễ.
Ninh Tiểu Linh căng thẳng nhìn hắn, cũng làm theo, nhắm mắt lại, mặc dù nàng vô cùng ghét bỏ trong lòng nhưng vẫn cúi đầu thi lễ một cái.
Tống Trắc tay khoanh trước bụng, tay áo choàng rủ xuống.
Bây giờ Triệu Quốc và Tấn Quốc thường xuyên xảy ra chiến tranh lớn nhỏ, sinh linh đồ thán đã không phải là chuyện một sớm một chiều, cho nên khi Tống Trắc nhìn hai huynh muội này, trong lòng hắn ta không khỏi có chút thương cảm, chỉ muốn để chúng nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Trong lúc hắn ta đang suy nghĩ, Ninh Trường Cửu đã đi tới gần nói: "Đi thôi."
Tống Trắc thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ thiếu niên này rốt cuộc cũng từ bỏ, hắn ta tự nhiên sẽ không nói lời châm chọc, mà chỉ nói: "Sau này sẽ có người đến đưa các ngươi đi."
Ninh Trường Cửu lắc đầu: "Tống Đại Nhân, ý ta là đi đến phủ của Tiểu Tướng Quân."
Tống Trắc sắc mặt đại biến: "Ngươi nói cái gì?"
Ninh Trường Cửu nói: "Đêm qua không yên bình. Trong nhà Tiểu Tướng Quân có biến. Người chết là con của Vương tướng quân."
“Ai đã nói với ngươi điều đó?” Tống Trắc hỏi.
Ninh Trường Cửu nói: “Ta tính ra được.”
Tống Trắc không nói gì, nhưng ánh mắt lại thay đổi khi nhìn người thiếu niên trước mặt: "Thật thú vị."
Ninh Trường Cửu lẳng lặng nhìn hắn ta.
Sau một lúc, Tống Trắc hít một hơi thật sâu và trịnh trọng nói: "Đi theo ta."
...
Trong phủ Tiểu Tướng Quân, quân hầu người hạ, vài tên thị vệ đứng bấm kiếm, lông mày nhíu lại, lộ ra vẻ sợ hãi.
"Từ sau khi Đại tướng quân Vương Ương Ngư qua đời, Tiểu Tướng Quân đã đặt rất nhiều tượng Phật trong nhà. Hôm nay Tiểu Tướng Quân vẫn thắp hương thờ cúng như mọi khi, sau ba lần lạy thì đầu đập xuống đất mãi không đứng dậy. Thị nữ cảm giác có gì đó không đúng, tiến lại gần xem thì ngửi thấy mùi máu... Cổ hắn ta đã bị cắt ra, dù không có vết thương nghiêm trọng ở ngực, nhưng có rất nhiều máu thấm qua quần áo của hắn ta, mà máu kia thấm qua quần áo mơ hồ có thể nhìn thấy hình dạng của một con chim lạ qua quần áo."
“Quỷ Tước?”
"Đúng vậy! Đây đã là người thứ năm. Tất cả những người chết đều có vết máu này trên ngực, bao gồm cả những đạo sĩ được mời đến làm phép."
"Trước đây có từng xảy ra chuyện như thế này chưa?"
"Không có."
"Hai mươi ngày trước đã xảy ra chuyện gì?"
Tống Trắc nhìn người thanh niên trẻ tuổi và tuấn mỹ trước mắt với vẻ mặt không hài lòng: "Thiếu niên, có thể ngươi đã học được một số kỹ năng nhờ luyện tập với sư phụ ngươi, nhưng nếu ngươi quá kiêu ngạo, sẽ không có ai cứu được ngươi đâu."
Trong lúc nói chuyện, Tống Trắc đã mang hắn vượt qua ngưỡng cửa, hướng về phía phủ của Tiểu Tướng Quân đi tới, Ninh Tiểu Linh đi theo phía sau bọn họ, cúi đầu không dám xen vào.
Mới vừa bước vào cổng mùi đã lập tức ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, nơi phát ra chính là từ trên thi thể của người nam nhân trẻ tuổi khí tức đờ đẫn đang quỳ trước tượng phật vàng kim. Nhìn từ phía sau, có thể thấy da thịt chỗ cổ kia giống như bị nước nóng giội qua, khiến nó bị hư thối, Ninh Tiểu Linh che miệng không nhịn được lùi về phía sau hai bước.
Ninh Trường Cửu đi tới gần, ngồi xổm xuống xé rách lớp áo trên ngực thi thể với khuôn mặt không chút thay đổi, hình chim kỳ dị tạo thành vô số chấm đỏ li ti, dường như là dấu vết của hàng ngàn mũi kim.
Ninh Trường Cửu xem một hồi lâu cuối cùng nhìn Tống Trắc cau mày, hỏi: "Tống Đại Nhân, hai mươi ngày trước đã xảy ra chuyện gì?"
Vẻ mặt của Tống Trắc cũng lộ ra vẻ tức giận: "Đạo sĩ các ngươi chỉ cần trừ tà ma, nếu làm được thì làm, nếu không được thì để những người có khả năng đến làm. Tại sao ngươi cứ hỏi nhiều vấn đề như vậy?"
Ninh Trường Cửu nói: "Nếu không tiêu trừ yêu ma, thì vẫn còn người chết. Nếu có thể tìm ra mấu chốt của vấn đề, sự việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
Tống Trắc liếc hắn một cái, muốn nổi giận, cuối cùng thở dài một hơi: "Trở về đi, mấy ngày nữa người tu đạo bên ngoài sẽ dần được triệu tập tới hoàng cung, lúc đó mọi chuyện sẽ được giải quyết"
Ninh Trường Cửu hỏi: "Nếu ngày mai người chết là Tống Đại Nhân thì sao?"
Ninh Tiểu Linh giật mình kinh hãi nhìn hắn, thầm nghĩ trong lòng sao hắn lại dám nói chuyện như thế?
Tống Trắc nhìn về phía hắn và hỏi: "Sao ngươi lại quan tâm đến chuyện đấy như vậy, nói thẳng đi, ngươi muốn làm cái gì?"
Ninh Trường Cửu không trả lời, bầu không khí có phần trở nên căng thẳng bị giọng nói ngoài cửa phá vỡ.
"Bệ hạ giá lâm!"