Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt của Tống Trắc hơi thay đổi, các quan viên khác đi cùng hắn ta đã đi ra ngoài và quỳ xuống.

Từ trong cỗ xe sang trọng, một người mặc áo bào màu vàng rực rỡ bước xuống, tuy rằng còn trẻ tuổi nhưng trong cử chỉ của hắn ta đã có uy nghiêm của một vị hoàng đế.

Hắn ta đứng ở cửa, ra hiệu cho các quan chức và thị vệ bình thân, rồi từ xa liếc nhìn đại sảnh.

Người thị vệ bên cạnh đang khom người và nói điều gì đó với hắn ta.

Vị hoàng đế trẻ tuổi nghe xong vẻ mặt đau khổ, nói một vài lời, đại khái là khen ngợi thành tích quá khứ của hai cha con và buồn rầu về cái chết kỳ quái của họ.

Sau đó, hắn ta giơ tay định bước qua ngưỡng cửa, các quan viên xung quanh vội vàng can ngăn, hiện tại tình trạng của Triệu quốc đang nguy cấp. chúng ta nên chăm sóc cơ thể hoàng thượng.

Hoàng đế trẻ tuổi dừng lại sau sự can ngăn của mọi người.

Trong lúc nói chuyện, Hoàng đế trẻ tuổi mơ hồ nhìn thấy thiếu nữ và thiếu niên trẻ tuổi đang đứng trong đại sảnh, vẻ mặt có chút không vừa lòng, nhưng sau đó cũng không có nói gì khi nhìn thấy bọn họ mặc y phục đạo sĩ mà như trút được gánh nặng. Sau đó lên xe ngựa trở về cung điện.

Ninh Tiểu Linh nhàn nhạt nhìn lại, trầm giọng nói: "Đạo đức giả như vậy… hắn ta thật sự là người trị vì một quốc sao?"

Ninh Trường Cửu cười hỏi: "Nếu ngươi là Hoàng đế, ngươi sẽ đi vào sao?"

Ninh Tiểu Linh thì thào: "Nữ nhân sao có thể trở thành hoàng đế?"

Khi vị quốc vương trẻ tuổi trở về cung, các quan viên cũng đã giải tán, lúc Tống Trắc trở lại hắn ta càng không hài lòng khi nhìn thấy cặp huynh đệ tỷ muội vẫn còn đứng ngay tại vị trí cũ.

“Điện hạ vừa mới đích thân đến đây vậy mà các ngươi cũng không đi quỳ bái, người đã nhân từ hảo tâm không trách, cớ sao ngươi hiện tại vẫn còn ở chỗ này làm cái gì?”

Dứt lời hắn ta cũng lười dây dưa với thanh niên trước mắt thêm nữa, nói với thị vệ bên cạnh: "Sắp xếp người đến khám nghiệm thi thể, sau đó sai người phái hai vị đạo sĩ nho nhỏ này ra khỏi thành."

Ninh Trường Cửu giống như không nghe thấy hắn ta nói cái gì, vẫn là đứng ở nơi đó ánh mắt rơi vào chỗ sâu trong đại sảnh.

“Ai?” Ninh Trường Cửu hỏi.

Sâu trong đại sảnh, một giọng nói lớn tuổi có chút ngạc nhiên vang lên.

"Nhãi con, thị lực tốt đấy, sư phụ ngươi đâu?"

Ở sâu trong đại sảnh mờ mịt, một chiếc nạng có thớ bằng gỗ nặng nề gõ nhẹ xuống đất, tiếp đó theo sau chiếc nạng một thân ảnh giống như cát mịn ngưng tụ, một người lão nhân cao tuổi khom người chậm rãi xuất hiện, nhưng giữa lão và mọi người vẫn luôn cách nhau một lớp sương mù không cách nào có thể nhìn rõ bộ mặt thật của lão.

Ninh Trường Cửu lẳng lặng nhìn lão, không có trả lời.

Tống Trắc giật mình, sau đó vẻ mặt thẳng tắp, như là từ trong lòng cung kính, sùng bái: "Vu Chủ đại nhân, ngài suất quan rồi sao?"

Lão nhân được mệnh danh là Vu Chủ cười nói: "Đọc sách quá mệt mỏi, nên ta ra ngoài đi dạo."

Tống Trắc mơ hồ nghe thấy lão nói đang đọc sách vẻ mặt càng thêm ngưng trọng: "Chúc mừng ngài, ngài chắc hẳn là cách Thiên Đạo không còn xa nữa rồi."

Lão nhân xua tay, nhưng không trả lời mà nhìn thi thể đang quỳ trước bức tượng, lão chậm rãi đưa tay lên, không khí xung quanh như đông cứng lại theo động tác của lão.

Tống Trắc giống như được uống một viên thuốc an thần, cười nói: "Bây giờ Vu Chủ đại nhân đã xuất quan, quỷ ma này làm sao còn đất dung thân?"

Ống tay áo của lão nhân phồng lên, giữa tay áo và y phục màu xám cổ xưa, một ngón tay khô như củi từ trong màn sương lộ ra chỉ vào thi thể.

Không ai lên tiếng nữa, tất cả mọi người đều nín thở.

Ninh Trường Cửu vẻ mặt hơi thay đổi.

Trước khi ngón tay của lão nhân chạm vào thi thể, một mùi khét cực kỳ khó chịu chợt xộc lên, sau đó, có người hét lên, nhìn thấy một ngọn lửa không tên đột nhiên bốc cháy dưới thi thể, Hỏa Diễm không biết từ đâu bay lên, chỉ trong chốc lát lan tràn ra, đồng thời bao phủ tất cả thi thể, hỏa diễm tựa như từ Địa Ngục trồi lên bốc cháy khắp nơi.

Qua một hồi lâu cuối cùng Vu Chủ bí ẩn cũng thu tay lại, sau khi màn sương mờ dần, hơi thở của Vu Chủ chìm xuống lão mới cất giọng mang theo giận dữ:

"Huyết Vũ Quân?"

Nói xong ba chữ này, sương mù mờ mịt như bị gió thổi bay, Vu Chủ biến mất không còn thấy bóng dáng.

Trên vách đá phía bắc Hoàng thành, bên trong khu rừng trắng xám là một ngọn tháp cổ kính sừng sững.

Bên trong ngọn tháp cổ kính, một lão nhân tóc bạc trắng ngồi xếp bằng, trán hẹp nhưng hàm rộng và nhọn, màu da như gỗ chết trong rừng, con ngươi như mắt của một con cá chết trong nước bùn.

Lão mặc bộ xiêm y trắng như tuyết, quấn lấy thân thể mỏng manh, xung quanh tối om, chỉ có một tia sáng rơi xuống từ ngọn tháp ở trung tâm, vừa rọi xuống cột sống lưng gù của lão.

Lão nhân đột nhiên mở mắt ra, cuộn giấy cổ trong tay khép lại theo phản ứng.

"Nó đang trở lại một lần nữa... vẫn là vào thời điểm này, tìm chết!"

Lão vuốt phẳng những trang giấy, thần sắc trông không biết vui hay buồn, những trang giấy ấy giống như Hỏa Diễm đang liếm ngón tay lão vậy.

...

Vị Vu Chủ đang bế quan bỗng xuất hiện và biến mất một cách bí ẩn, chỉ để lại một cái xác cháy đen trên mặt đất.

Tất cả mọi người chỉ phản ứng lại sau khi qua hồi lâu sững sờ, nhớ tới lời mà Vu Chủ nói trước khi biến mất, họ càng thêm kinh hãi, thì thào.

Ninh Tiểu Linh thì thào nói: "Huyết Vũ Quân... là cái gì?"

Ninh Trường Cửu nói: "Quỷ Tước trong truyền thuyết, tương truyền rằng Hồng Vũ ưng trên núi bị nhiễm máu của Chu Tước nên biến dị. Nó là bán quỷ Bán Thần, ẩn cư trong thế gian, rất mạnh mẽ, nhưng cũng rất hiếm thấy nên có rất ít ghi chép về nó."

Ninh Tiểu Linh trợn to hai mắt, tuy rằng trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng cũng không tiếp tục nói nữa.

Bên kia, Tống Trắc đứng ngây người, hai tay đặt giữa y phục không khỏi run lên, trợn mắt, vẻ mặt thay đổi thì thào nói: "Huyết Vũ Quân? Làm sao có thể... không phải là nàng ấy..."

Ninh Trường Cửu hỏi: "Nàng là ai?"

Vẻ mặt của Tống Trắc đã có chút điên cuồng, Hắn phớt lờ câu hỏi của Ninh Trường cửu, một lúc lâu sau hắn thở dài nói: "Nàng ấy là..."

Ngay khi hắn ta chuẩn bị nói, thì một giọng nói khác từ bên ngoài cổng cung điện đã cắt ngang những lời tiếp theo của hắn ta.

Một người hầu trẻ tuổi mặc quần áo xanh lá cây quỳ ở cửa với vẻ mặt có chút hoảng sợ:

"Điện hạ... điện hạ đến rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang