Trong lời giới thiệu của Tống Trắc, Vương Ương Ngư tu hành nhiều năm, lại được tôi luyện trên sa trường, một thân võ công mạnh mẽ vô cùng, âm hồn khó gần, không biết rốt cuộc là bị lực lượng gì ăn mòn, lại dẫn đến dạng kết cục này?
Ninh Cầm Thủy vẻn vẹn chỉ chần chờ trong một khoảnh khắc, lão ta lại phát hiện thân thể của bản thân cũng bắt đầu cứng ngắc, ngón tay của lão ta vốn tràn đầy nếp nhăn nhưng hiện tại bằng mắt thường có thể thấy chúng đang dần biến mất vì nhiệt độ cùng màu máu đang bị rút dần, không lâu nữa, lão ta sẽ có kết cục như Vương Ương Ngư!
“Mê chướng tâm loạn?” Lão ta quyết định nhanh chóng, kịp thời hét to một tiếng, trong thân thể gầy yếu, áo bào lại bay lên như gặp gió, năm ngón tay giống như mỏ ưng, hướng về phía trước đập đi: “Nghiệt chướng đừng có mà càn rỡ!”
Hàng chục đạo ánh sáng từ giữa tay áo lão ta bắn ra, mỗi một đường đều giống như một mũi tên mạnh mẽ, đâm thẳng về phía trước.
Thi thể của Vương Ương Ngư kia đang rỉa máu và một tiếng hét xuyên thấu tim nổ ra, tiếng kêu thảm cực ngắn sau đó lão ta đứng thẳng ngã về phía sau.
Ầm ầm một tiếng nổ vang, thần sắc của Ninh Cầm Thủy đột nhiên biến đổi, sau khi tảng đá vỡ vụn, trước mắt lão ta đều là tượng đá.
Lão ta thu tay về, xác nhận đã bài trừ mê chướng, thiếu niên sau lưng lại đột nhiên hét lên.
“Sư phụ! Tay của người!”
Ninh Cầm Thủy vô ý thức nhìn xem qua, sắc mặt lão ta đột nhiên kịch biến, trên đôi tay của lão, máu tươi xuôi theo kẽ tay hướng xuống dưới không ngừng chảy! Lão ta dám xác định, đây không phải máu của bản thân!
Lão ta muốn rút pháp khí từ bên trong tay áo ra, nhưng lại phát hiện toàn thân cứng ngắc được không cách nào nhúc nhích, một cỗ ý lạnh từ sau lưng dâng lên, mát thấu xương sống, giống như có con rết xuôi theo lưng đang đi lên.
Trước mắt của lão ta đột nhiên xuất hiện một điểm đen, điểm đen kia chiếm lấy đồng tử của lão ta, nhanh chóng khuếch tán, bỗng nhiên hình như có quỷ vật to lớn đang leo ra khỏi hang động, tốc độ nhanh đến mức quỷ dị.
Lúc ý thức lão ta bị nuốt hết, thần sắc Ninh Cầm Thủy đột biến, lão khó khăn nghiêng đầu qua một bên, nhìn thiếu niên cùng thiếu nữ sau lưng bằng một mắt.
Thiếu niên kia chưa bao giờ gặp qua bộ dáng đáng sợ như thế này của sư phụ, vô ý thức lui về sau một bước, mà cô bé kia hai chân trực tiếp quỳ ngã xuống đất.
Khóe miệng lão nhân cứng ngắc, hét lớn nói: “Thiên tôn hàng chỉ, thông linh mời thần!”
Quần áo của thiếu niên cùng thiếu nữ cùng nhau nứt ra, hai tấm bùa vàng trước đó ở trên ngực hai người đang kéo lấy thân thể của bọn hắn, đem bọn hắn đến phía trước người lão.
Lúc trước lão ta cho bọn hắn hai tấm bùa, nói đây là bùa hộ thân có thể hộ thân bảo vệ bản thân, nhưng bây giờ lại thành bùa đoạt mệnh.
“Sư muội!” Ninh Trường Cửu vội vàng hô một tiếng, cố gắng bước đi chặn ở phía trước người của thiếu nữ.
Ninh Tiểu Linh muốn xé đi lá bùa trên người, nhưng tấm bùa vàng kia lại giống như mọc rễ, khiến người ta cảm thấy máu thịt của bản thân giống như bị lấy đi.
Tấm phù trên người nàng bỗng nhiên hướng về phía trước, một phát đụng vào trên lưng của Ninh Trường Cửu, nàng vô ý thức mà ôm lấy thân thể của thiếu niên trước mặt, chỉ là không làm được chuyện gì, hai người cùng nhau bị kéo về hướng phía trước.
Ninh Trường Cửu đứng mũi chịu sào đi đến trước mặt lão nhân.
Ninh Cầm Thủy không chút nào lưu tình địa một bàn tay đập đến thiên linh cái của hắn.
Ninh Trường Cửu không kịp kêu thảm, tay chân chớp mắt xụi lơ, thân thể của hắn vẫn như trước chặn ở trước mặt thiếu nữ, nhưng lại vô lực quỳ xuống, vô số khí tức uế tà từ đỉnh đầu rót vào.
Đây là thủ đoạn từ thời kỳ thượng cổ, các tu sĩ gần như đều dùng thủ đoạn của trấn ma thân này! Lão nhân tổn hao nhiều năm mới tìm được hai “đồ chứa” phù hợp, nếu không phải bây giờ đang gặp phải nguy hiểm, lão ta tuyệt đối không nỡ dùng.
Khí tức từng âm tà theo đó mà rót vào trong cơ thể của Ninh Trường Cửu, Ninh Cầm Thủy có cơ hội thở dốc, ánh mắt độc ác của lão ta nhìn về phía thiếu nữ còn lại đang giãy dụa, thần sắc lại đột nhiên biến đổi.
Ninh Tiểu Linh đang cố gắng nâng tay lên, nhưng không phải là đầu hàng.
Phía sau thân thể của nàng, loáng thoáng hiển hiện ra một cái bóng hư ảo, bóng dáng trắng tuyết - đó là một con tuyết hồ đang cuộn mình.
Ninh Cầm Thủy ngạc nhiên: “Nha đầu, ngươi lén lút học đạo pháp khi nào còn nhập cửa, kết xuất tiên thiên linh? Lại giấu ta lâu như vậy."
Quả nhiên là phôi thai tuyệt hảo, so với sư huynh đần kia của nàng tốt hơn nhiều rồi.
Đáng tiếc…
Tất cả đều không kịp nữa rồi, mạng của bản thân vẫn quan trọng hơn.