"Vi sư thường nói với các ngươi, người tu đạo chúng ta phải duy trì chính khí như một ngọn nến ban đêm, mặc cho bóng đêm bao trùm cả trời cũng không dìm được chút ánh nến nhỏ đấy, cho nên các ngươi chỉ cần theo sát bên người vi sư không cần phải lo sợ, cho dù chuyện không thành thì đến cùng tự mình thoát thân rời đi là được."
Ninh Cầm Thủy ngồi ở trên một cái ghế, nhìn thiếu niên thiếu nữ đứng bên cạnh và nói: "Sau này khi hành pháp hai người các ngươi nhớ kỹ phải có tâm tư tinh khiết, không được sinh ra cái gì ác niệm để cho tà ma kia thừa dịp mà vào, đến lúc đó sư phụ cũng không cứu được các ngươi, hai người các ngươi đã nhớ chưa?”
Thiếu niên tên là Ninh Trường Cửu, thiếu nữ tên là Ninh Tiểu Linh.
Ninh Trường Cửu cúi đầu, tỉ mỉ lắng nghe, đợi đến khi lão ta hỏi hắn ngay lập tức cung kính gật đầu: "Nhớ kỹ.”
Thiếu nữ lúc trả lời cũng có thái độ cung kính nhưng nàng vừa cúi đầu thì con ngươi liền khẽ động, ẩn chứa khinh thường cùng oán giận.
Ninh Cầm Thủy gật gật đầu nói: "Vậy các ngươi ngồi thiền tĩnh tâm đi, đợi khi thời gian đến thì hãy theo vi sư cùng hàng ma.”
"Vâng." Hai người đồng loạt đáp.
Dặn dò xong Ninh Cầm Thủy đứng dậy đi ra phía bên ngoài, sau khi bước khỏi cửa hắn chỉ mới vung phất trần trong tay lên cánh cửa đã ngay tức khắc đóng lại, tiếp đó lão đạo sĩ quay đầu lại nhìn thoáng qua, ánh mắt lạnh lùng hệt như nhìn người chết.
Thiếu niên cùng thiếu nữ vẫn chưa chân chính là người tu đạo nên tự nhiên cũng không có cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Ninh Cầm Thủy đang cách cánh cửa nhìn hai người bọn họ.
Ninh Trường Cửu nghe theo lời khuyên của sư phụ, khoanh chân ngồi, trong miệng lẩm bẩm.
Ninh Tiểu Linh liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi thật sự tin vào lão già quỷ quái kia sao?”
Ninh Trường Cửu không để ý tới lời nàng, tiếp tục ngồi thiền.
Ninh Tiểu Linh ngồi lên trên chiếc ghế, nàng khoanh cẳng chân mảnh khảnh lại, hai tay đặt lên đầu gối, nhưng vẫn chưa vội thiền mà nhẹ nhàng gõ đầu gối, tức giận nói: "Ngươi… Cái tên ngốc này, ngươi thật sự không cảm giác được gần đây ánh mắt của lão già kia khi nhìn chúng ta càng ngày càng không đúng sao, có lúc giống như là đang nhìn kim ngân châu báu mình tàng trữ nhưng có khi lại hệt như đang nhìn..."
Nàng mím môi, không tiếp tục nói hết câu mà thở dài nói: "Tóm lại, không chừng lúc nào đó bị lão ta bán còn không hay.”
Ninh Trường Cửu bất mãn mở mắt ra, phản bác nói: "Chúng ta đều là được sư phụ mua về, sư phụ đối với chúng ta cũng không kém, cần gì phải nói như vậy?”
Ninh Tiểu Linh cười lạnh một tiếng: "Mấy năm nay, lão ta đã dạy chúng ta cái gì?”
Ninh Trường Cửu cố chấp nói: "Sư phụ tự có thâm ý.”
Ninh Tiểu Linh cười lạnh một tiếng, nàng thở dài nói: "Ngươi mua gà con vịt con, đem bọn nó nuôi lớn rồi còn truyền thụ võ nghệ, dạy bọn nó đạo lý làm người sao? Ai mà chả nuôi đến một ngày nào đó, chờ bọn nó béo phì mập mạp liền bán hoặc là tự mình làm thịt, ăn hết.”
Ninh Trường Cửu đối với ví dụ này của nàng rất không thoải mái, cau mày muốn phản bác nhưng lời nói vụng về, không biết mở miệng như thế nào.
Hắn thật sự không hiểu sư muội của mình nhìn qua rất thanh tú đáng yêu, nhưng vì cớ gì lại thường xuyên nói ra những lời khó nghe giống như lúc này.
"Ai..." Ninh Tiểu Linh chậm rãi thở dài, nàng cũng không làm bộ ngồi thiền nữa mà ngồi thả chân xuống ghế, bắp chân nhẹ nhàng lắc lư nhìn nóc nhà ngẩn người.
Nàng cũng không hiểu, sư huynh mình nhìn trông rất là thông minh nhưng vì sao lại ngu ngốc như vậy.
"Kỳ thật..." Ninh Trường Cửu chần chờ một hồi, không chắc chắn mở miệng: "Mấy ngày gần đây sau khi tới gần Hoàng thành, ta đôi khi lại nhớ tới một ít chuyện cổ quái.”
"Chuyện cổ quái?" Ninh Tiểu Linh có chút hứng thú.
Ninh Trường Cửu gật gật đầu: "Ta thường xuyên nhìn thấy một tòa đạo quan, rất quen thuộc, giống như ta đã sống ở đó từ khi còn nhỏ.”
Ninh Tiểu Linh khó hiểu nói: "Là loại đạo quan như thế nào?”
Ninh Trường Cửu lắc đầu: "Chỉ là loại bình thường, tòa đạo quan kia luôn trong trạng thái đóng kín nhưng bên trong hình như lại có bảy người... Không, tám người!”
Ninh Tiểu Linh cười nói: "Sư huynh ngốc, pháp sự còn chưa bắt đầu mà ngươi đã trúng tà rồi sao?”
"Ta cũng không biết." Ninh Trường Cửu lắc đầu, tự giễu cười cười, nghĩ thầm mình thật sự là càng ngày càng hồ đồ.
Hắn yên lặng nghĩ đến lời dạy của sư phụ, đọc vài câu khẩu quyết thanh tâm, tâm của hắn chậm rãi bình ổn lại, không hề nghĩ đến những chuyện hư vô mờ ảo kia nữa.
Thiếu nữ lấy một ít lương khô đặt ở trong miệng chậm rãi nhai, nàng nhìn phía ngoài cửa sổ dần bị bóng đêm bao phủ như mang theo bí mật cùng sức mạnh, trong đáy lòng không nhịn được chợt cảm thấy bất an.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Ninh Tiểu Linh vung nắm đấm đập lên lưng ghế, càng lúc càng cảm thấy phiền não.
Khi Ninh Cầm Thủy trở về, thời gian cũng đã đến gần: "Các ngươi hãy chuẩn bị đi, xong hết thảy thì cùng ta xuất phát.”
Ninh Trường Cửu cùng Ninh Tiểu Linh đi theo ra ngoài, lúc đóng cửa Ninh Trường Cửu nhỏ giọng nói: "Sư muội đừng sợ, ta sẽ bảo vệ tốt ngươi.”
Người sợ mới là ngươi... Ninh Tiểu Linh hừ lạnh một tiếng, làm bộ không nhìn thấy mồ hôi trên trán hắn, trong lòng mắng một câu nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
Ninh Cầm Thủy từ trong tay áo lấy ra hai tấm hoàng phù rồi phân ra giao cho bọn họ, thần sắc nghiêm túc nói: "Đây là bảo phù hộ thân, dán lên người, sau này nếu có bất trắc nó có thể cứu lấy tính mạng các ngươi.”
Ninh Trường Cửu cùng Ninh Tiểu Linh tiếp nhận giấy phù, đồng nhất cảm tạ sư phụ.
Sương mù đêm dần dần bao phủ Hoàng thành.