Ninh Cầm Thủy do dự chỉ trong một thời gian chớp mắt, lão ta hét to một tiếng, bùa vàng thúc giục, thiếu nữ hừ một tiếng, đánh bay thân thể của Ninh Trường Cửu đến trước mặt của nàng, lão già kia dùng bàn tay đập một chưởng, tuyết hồ kia cố gắng chống cự về sau suy yếu liền bị đánh tan một phát làm cho thiếu nữ choáng váng.
Hai “đồ chứa” trời sinh, rất nhanh lão ta đã đem tất cả khí tức âm tà nhét vào trong cơ thể.
Tiếp đó tay của lão ta vươn vào chỗ sâu ở đáy tay áo.
Lão ta lấy ra một đôi thần tử kim phù, lão ta rất trân quý vật này.
Nhưng lão ta biết rõ, bản thân sống không được mấy năm nữa rồi, không có cái gì có thể so được với việc phi thăng, tìm kiếm trường sinh càng quan trọng, vị đại nhân kia đối với bản thân lão ta hứa hẹn chắc chắn là có một con đường trường sinh.
Nghĩ tới chuyện này lão ta liền không do dự nữa, hai tấm thần phù đập đến trên trán của bọn hắn.
Thiếu niên cùng thiếu nữ sớm đã mất đi ý thức, da thịt của bọn hắn tái nhợt nhìn như trong suốt.
Lúc này ấn phù ấn lên, thân thể bọn hắn cũng dần dần trở lại bình thường.
Tất cả đều kết thúc.
Ninh Cầm Thủy xoa mồ hôi của thái dương, hắn đưa tay ra hiệu với người ở bên ngoài cửa, ra hiệu bọn hắn tiến đến.
Tống Trắc thấy động tĩnh trong điện dần yên tĩnh lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn ta cùng mấy người cùng nhau bước vào trong điện,chắp tay muốn nói chuyện thì lại đột nhiên ngơ ngẩn.
Ninh Cầm Thủy thấy bọn hắn đều không tiến lại gần bản thân, cho rằng bọn họ đang e ngại khi thấy thi thể của thiếu niên và thiếu nữ phía trước. Lão ta cười cười, khoát tay nói: “Không sao, bọn hắn chẳng qua là đang giả chết, đợi lão phu rút tà vật bên trong cơ thể bọn hắn ra là có thể tỉnh lại như bình thường.”
Trên thực tế lão ta nói như vậy là để cho bọn họ tinh tường, còn hai người kia, bọn hắn đã không còn khả năng sống nửa rồi.
“Lão tiên sinh…”
Tống Trắc trừng lớn con mắt, giơ tay lên, duỗi ngón tay chỉ vào thân thể của lão ta, ngữ điệu hơi hơi run rẩy.
Thần sắc Ninh Cầm Thủy khẽ biến, cùng lúc đó, trong điện những ánh nến kia vốn dĩ đã bị dập tắt thì đột nhiên từng chiếc từng chiếc lại sáng lên, thần sắc Ninh Cầm Thủy kịch biến, lão ta đột nhiên cảm giác bộ ngực có chút đau liền đưa tay xem thử.
Lúc này lão ta mới phát hiện, ngực của bản thân không biết khi nào đã tràn đầy máu, một thứ gì đó không có da thịt bao bọc, máu me đầm đìa đã xé rách thân thể của lão ta. Ninh Cầm Thủy không kịp phản ứng, tay của bản thân liền bị đối phương giữ lại sau đó nhập vào bên trong thân thể.
“Cứu ta!” Ninh Cầm Thủy kêu thảm một tiếng, lão ta ngẩng đầu, mọi người lại nhanh chóng lui về phía sau!
Trên mặt của lão ta máu thịt be bét, thần sắc dữ tợn không phải hình người, giữa những máu thịt kia, loáng thoáng đã không còn mặt của lão ta.
Kia là gương mặt của Vương Ương Ngư!
Từng tiếng đứt gãy của xương cốt cách vang lên, lão ta liền kêu thảm một tiếng, thân thể của lão ta liền sụp đổ.
“Quỷ tước! Là quỷ tước!”
Trong đám người không biết ai phát ra một tiếng kinh hô, tiếp đó không có một ai chần chờ tất cả đều hướng về phía cửa điện tấp chạy thục mạng ra bên ngoài.
Còn phía lên Ninh Cầm Thủy, lão ta đã không còn hình người mà giống như một cái xác không hồn đang bò lên, lão ta cũng không có đuổi theo những người kia, mà là nhìn chằm chằm hai thi thể trên mặt đất, lão ta giống như là nhìn thấy mĩ vị của nhân gian, nở một nụ cười tham lam.
Lão ta chầm chậm bò qua.
Ngón tay của lão ta dựng trên thiếu nữ tái nhợt, nhẹ nhàng lướt qua đường cong gò má nhu hoà của nàng, một tay bóp lấy cái cổ của nàng, còn một tay còn lại tiếp đó chính là muốn kéo xé váy của nàng.
Đây chính là ác niệm ở trong lòng lão ta bị lấy ra.
Có một tiểu nha đầu xinh đẹp lúc nào cũng bên cạnh thì làm sao lão ta không có nổi lên ý đồ xấu, chẳng qua là vì lợi ích càng lớn thì ý nghĩ này chỉ có thể chôn sâu trong đáy lòng, bề ngoài vẫn là một đạo nhân tuyệt diệu tiên phong đạo cốt.
Giờ phút này tất cả ác niệm đều dâng lên mà ra.
Ninh Tiểu Linh không có bất kỳ giãy dụa gì.
Đất trời tối tăm, ánh nến lập lòe.
Thời điểm âm thanh xé vải kia mới vang lên.
Bên trong đại điện, phảng phất một quang ảnh lắc lư, thân thể của thiếu niên bị che chắn trong bóng tối bởi thân thể của lão đạo nhân.
Tại một khắc không người nào phát hiện ra.
Thiếu niên vốn dĩ đã chết đột nhiên lại lần nữa mở mắt.