Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Tiểu Linh thở ra một hơi dài, đặt bát thuốc đã rỗng lên bàn gỗ bên cạnh, hai tay giấu vào chăn bông, thân hình nhỏ nhắn co lại thành một vòng hệt như tiểu hồ ly.

“Sư huynh… Cảm ơn ngươi.” Nàng nhỏ giọng thì thào.

Ninh Trường Cửu hỏi: "Vì sao lại cảm ơn ta?"

Ninh Tiểu Linh ngẩng mặt, nghiêm túc nói: "Lúc đó ngươi đã đứng ra chặn trước mặt ta, ta nhớ rõ, ngày thường ta đối xử với ngươi như vậy mà ngươi lại... không ghi hận."

Ninh Trường Cửu nói: "Thật ra... Ta hình như đã quên rất nhiều chuyện, nhưng cũng giống như lại nhớ rất nhiều chuyện."

Ninh Tiểu Linh ngớ người hỏi: "Ngươi nhớ cái gì?"

Ninh Trường Cửu khẽ thở dài, giọng nói như gió chìm vào đáy cốc: "Ta nhớ, sư phụ muốn giết ta."

Ninh Tiểu Linh khẽ cau mày, cảnh tượng đêm đó bao phủ ở trong ký ức của nàng hệt như một cơn ác mộng, lúc đó Ninh Cẩm Thủy thông qua cái gọi là "bảo phù hộ thân" rõ ràng muốn bọn họ trở thành kẻ chết thay, cũng không biết tiếp sau đó đã xảy ra chuyện gì mà cả hai người bọn họ đều còn sống sót.

Loại ký ức khắc cốt ghi tâm như thế sư huynh làm sao có thể quên được chứ, chẳng lẽ là vì vẫn còn tồn tại mối quan hệ sư phụ và đệ tử với Ninh Cầm Thủy sao?

Sao lại có thể có một kẻ ngu ngốc như vậy?

Ninh Trường Cửu không nói tiếp điều đấy nữa, hắn lắc đầu: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, ta ra ngoài đi dạo một chút."

Ninh Tiểu Linh cúi thấp đầu rồi "ừ" một tiếng.

Cửa phòng được mở rộng, gió lạnh ngay lập tức phả vào lướt ngang lông mày, chỉ trong chốc lát, một trận mưa thu đã rơi đầy trong sân, tí tách tí tách.

Ninh Trường Cửu mang một cái ghế đến ngồi ở dưới mái hiên nhìn cơn mưa thu, những hạt mưa kia trong mắt hắn hệt như vô số sợi chỉ trắng bạc rơi rớt xuống.

Hắn đột nhiên đưa tay lên, cứ thế duy trì nó ở một độ cao nhất định không một chút động đậy.

Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Ninh Tiểu Linh mặc một chiếc áo đơn màu trắng, khi vén màn ra lại đúng lúc nhìn thấy cảnh này, trong lòng nàng khẽ động, thân thể nàng nhẹ nhàng lẳng lặng bước trở lại vào phòng trong.

Hai ngày tiếp theo yên tĩnh lạ thường, Tống Trắc mỗi ngày đều lệnh cho người mang thuốc và lương thực tới, đợi đến khi bọn họ khỏi bệnh liền đưa thêm một khoản tiền rồi phái người đưa hai người ra khỏi Hoàng thành.

Ninh Trường Cửu thoạt nhìn qua không có bị thương, nhưng Ninh Tiểu Linh lại không may mắn như vậy, bị thương cũng không đơn giản chỉ là tổn thương cơ xương mà là kinh mạch có chút căng đến nứt rạn, nếu không phải nhờ vào lúc trước bí mật tu hành có linh khí giúp hồi phục thì bây giờ nàng chưa chắc đã đi lại được, bởi vì tin vào bảo phù hộ thân kia mà đêm đó suýt chút nữa nàng đã bị nổ tung thành nhiều mảnh, cho nên phải mất rất lâu mới có thể khôi phục lại như trước.

Ban đêm, Ninh Tiểu Linh vẫn như cũ nằm sấp trên giường như mọi khi còn Ninh Trường Cửu thì vô cùng cẩn thận bôi thuốc lên vai và lưng của nàng.

Ninh Trường Cửu ngồi ở mép giường, thu dọn thuốc dán.

Ninh Tiểu Linh đột nhiên nói: "Đợi sau khi ta khỏi bệnh, tất cả tiền bạc mà sư phụ bí mật cất giữ đều chia ra, sư huynh chăm sóc ta không dễ dàng nên ngươi lấy nhiều hơn một chút đi."

Ninh Trường Cửu trả lời: "Ngươi cứ giữ hết tất cả, ta không cần."

Ninh Tiểu Linh mím môi, đột nhiên xoa xoa thái dương: "Đầu của ta có chút đau, có chút không nhớ rõ là đặt ở đâu."

Ninh Trường Cửu lần nữa trả lời: "Một phần ở dưới la bàn, một phần ở phía sau bếp lò, một phần ở dưới xà nhà thứ năm đếm từ trái qua phải, còn có một phần giấu ở ngăn phía dưới giường."

Ngọn đèn dầu dao động lấp lóe như pháo hoa, thiếu nữ cúi đầu, tóc trên trán che lông mày, tay xoa xoa, mặt không lộ ra chút biểu cảm gì.

Cả hai cùng lâm vào im lặng.

Cuối cùng vẫn là Ninh Tiểu Linh cất giọng phá bỏ yên lặng trước: "Mọi việc đều phải trách ta, vốn biết rõ lão già kia ác độc nhưng vẫn không cẩn thận như vậy, lúc đấy ta nên kiểm tra lá bùa đó."

Ninh Trường Cửu gật đầu: "Khó đề phòng nhất luôn là dao đâm sau lưng."

Ninh Tiểu Linh nghiêng đầu sang một bên, mở to đôi mắt ngấn nước hỏi: "Sư huynh sẽ không bao giờ làm hại ta, đúng không?"

Ninh Trường Cửu khẽ giật mình, sau đó thản nhiên nói: "Tất nhiên sẽ không."

Ninh Tiểu Linh hơi gật đầu, như là tự an ủi mình: "Đúng rồi, sư huynh sẽ không bao giờ trách ta, hại ta... nhưng mà..."

Ninh Trường Cửu bình tĩnh nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.

Ninh Tiểu Linh đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt vốn dĩ thanh tú đáng yêu lúc này lại lộ ra vẻ gầy gò tái nhợt, đôi mắt thiếu nữ chớp động, vừa cảnh giác vừa sợ hãi mở miệng, cuối cùng vẫn nói ra lời nói dường như sắp đông cứng ở trong cổ họng:

"Nhưng mà, ngươi là ai?"

Với một âm thanh nghẹn ngào, một bông hoa dầu bất ngờ bùng nổ bên cạnh ống tay áo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK