Kia là một đôi mắt trong veo nhưng cực kỳ lạnh nhạt.
Tựa như sương mù giăng ở hai đầu thác, cũng tựa như những đốm lửa nhỏ lênh đênh giữa đêm rét lạnh.
Hắn nghiêng đầu nhìn sang, cau mày nhìn xác chết đang phát điên đi lại và thiếu nữ đã bất tỉnh.
Tiếp đó hắn duỗi ngón tay ra, không ngần ngại chỉ về phía xác chết hung ác đang đi lại kia.
Những ngọn nến theo đó tắt mất, kéo đến một mảng tĩnh lặng.
Qua một lúc, người thiếu niên đứng dậy, nhìn đống thịt bị chia năm xẻ bảy trên mặt đất rồi đánh giá người đã chết: "Thật yếu."
Sau đó hắn nhìn về phía thiếu nữ hấp hối sắp chết rồi nhíu mày, những cảnh tượng trước đó hiện lên như ánh sáng lướt qua, làm cho hắn cảm thấy đầu hơi đau tựa như đang xem một vấn đề nan giải nào đó, cuối cùng giơ ngón trỏ lên rồi đặt xuống ấn đường giữa lông mày của nàng.
Ngón tay đấy vẫn còn vết máu, có chút bẩn nhưng lại không hề có chút run rẩy nào.
...
Gió thu chậm rãi đến, trăng từ phía đông mọc lên đưa ánh bạc thổi qua núi đồi, cung điện cao lớn nguy nga bỗng chốc như bị bao phủ bởi băng tuyết.
Khi hắn đến được cửa lớn đại điện, người ngoài cửa đã sớm bỏ chạy tán loạn không còn một ai.
Hắn nhìn máu của xác chết dính trên tay đang dần mất, khẽ cau mày, môi run rẩy, thấp giọng thì thầm:
"Ninh... Trường Cửu?"
Trên đời này thật sự có những người trùng tên họ với nhau sao?
Hay... Đây tên này chính là hắn?
Hắn nhặt đồng tiền trên ngưỡng cửa, nhẹ nhàng miết lên rồi nhìn qua khe rỗng của đồng tiền.
Gió mùa thu làm lá cây lay động, vầng trăng sáng bị sương đêm che lắp, một mảnh vờn quanh.
Giữa vầng trăng sáng hắn phảng phất như nhìn thấy một toàn đạo quán trong hư vô, rất nhiều mảnh ký ức từ từ trộn lẫn vào tâm trí hắn, nhưng trong nhất thời hắn không thể nào ghép chúng hoàn chỉnh lại thành một khối.
"Ta... Ta đến cùng là ai?"
Hắn lặng lẽ đứng đấy, gió đêm thổi bay tà áo đạo sĩ như cánh chim tung cánh trong gió đêm chậm chạp chưa chịu quay về.
...
Lúc Ninh Tiểu Linh tỉnh lại đã là chuyện của ba ngày sau đó.
Sau khi Ninh Cầm Thủy hành lễ cúng bái trừ tà rồi bị nổ tung, đến rạng sáng ngày hôm sau Tống Trắc mới dám mang người đến thu dọn xác, lúc đấy hắn ta không khỏi bàng hoàng khi phát hiện tuy lão đạo sĩ đã trở thành một đống xương trắng thịt thối rơi vụng khắp nơi nhưng hai người đồ đệ của lão lại giống như vẫn còn sống.
Dù sao cũng là đại nạn không chết cho nên hắn ta liền thu xếp người đưa bọn họ trở lại tòa nhà trong sân nhỏ bỏ hoang kia.
Lúc này canh thuốc đang được đun trên bếp nhỏ, mùi thuốc bốc lên nồng nặc kèm theo rất nhiều khói trắng.
Khi Ninh Tiểu Linh vừa mở mắt ra, thì cũng đúng lúc nhìn thấy Ninh Trường Cửu nhấc nắp nồi lên, nhìn chằm chằm thuốc đã sôi ở bên trong rồi nhíu mày.
Ninh Tiểu Linh nhìn xung quanh, giường gỗ màu đỏ son, màn che nửa rủ, ở giữa bàn dài cũ kỷ đặt một cái đèn lồng sáng đỏ rực.
"Đây là..."
Nàng muốn chống thân thể ngồi dậy nhưng tay chân lại vô cùng yếu ớt không có chút sức lực nào, trong đầu lại giống như có hàng ngàn con kiến đang cắn xé, suy nghĩ một chút liền cảm thấy đau đầu đến muốn đứt làm đôi.
Nàng ở trong chăn bông cuộn cả cơ thể mình vùi vào chặt hơn, như đang nhớ lại cảnh tượng nào đó đồng tử của nàng co rút lại, cơ thể run lên, tứ chi lạnh buốt làm cách nào cũng không cảm thấy ấm lên.
Nàng vô cùng thận trọng ngẩng đầu lên, ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, càng ngày càng cảm thấy mọi thứ đều không chân thật.
“Sư phụ đâu?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Ninh Trường Cửu lời ít ý nhiều: "Đã chết."
Ninh Tiểu Linh nhắm mắt lại, cảnh tượng tà khí tràn vào trong cơ thể cùng với tiếng hét thấu tim như vẫn còn văng vẳng bên tai, nàng rùng mình một cái đột nhiên mở mắt ra cố gắng hết sức bình tĩnh nói: "Vậy, sau đó bằng cách nào mà chúng ta lại có thể sống sót?"
Ninh Trường Cửu trả lời: "Có lẽ là do vận khí tốt."
Ninh Tiểu Linh đương nhiên không tin câu trả lời đấy, trong lòng nàng cũng không khỏi tự hỏi, nàng cảm thấy sư huynh hình như có gì đó rất xa lạ...
Ninh Trường Cửu bỏ cây quạt hương bồ trong tay sang một bên, đem thuốc đổ vào trong bát, đưa qua: "Được rồi, uống thuốc đi."
Sau khi uống thuốc xong cơ thể Ninh Tiểu Linh cuối cùng cũng dần ấm hơn có lại được chút sức lực, nàng nhớ lại phương pháp rót thuốc của Ninh Trường Cửu trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
“Đây là thuốc gì?” Nàng không kiềm được hỏi một câu.
Ninh Trường Cửu trả lời: "Là do Tống Trắc đưa tới, ta đã xem qua, không có vấn đề gì cả, chỉ là loại giúp thân thể ấm hơn, bồi dưỡng cơ thể."