Trong bóng đêm yên tĩnh, dưới ánh đèn mờ ảo Ninh Trường Cửu mặt không chút thay đổi nhìn qua nàng, đôi mắt lạnh nhạt hư vô gần như trong suốt.
Đó là một khoảnh khắc bối rối nhưng hắn rất nhanh đã bình tĩnh lại.
“Nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ nhiều.”
Sau đó hắn lại tiếp tục nói: “Ta sẽ mãi mãi là sư huynh của muội.”
Ninh Tiểu Linh sợ hãi nhìn hắn.
Ninh Trường Cửu cũng trực diện nhìn nàng, làm cho thiếu nữ vô thức co rút lại, thân thể đập vào tường, cả người run lên.
Trong đầu suy nghĩ rối rắm, Ninh Trường Cửu xoay người rời đi, đèn tắt, Ninh Tiểu Linh thu mình trong góc, kinh hãi nhìn chằm chằm phía trước tối tăm, dường như hết dũng khí, ngồi phịch xuống giường. Tay cô che lấy mặt, nước mắt ứa ra giữa những ngón tay nhợt nhạt và khô khốc.
Ninh Trường Cửu đóng cửa lại.
Bên ngoài cơn mưa mùa thu vẫn chưa dừng, Ninh Trường Cửu dời một cái ghế ngồi ở bên cạnh cửa, thiếu niên mười sáu tuổi ngồi như thế này, thái độ có phần trưởng thành..
"Ta là ai ..." Ninh Trường Cửu lặp lại câu hỏi.
Hắn đã suy nghĩ về câu hỏi này cả một buổi chiều, trời mưa có lúc chậm rãi có lúc lại vô cùng gấp gáp nhưng chưa bao giờ có thể cho hắn một câu trả lời.
Vào cái đêm đáng sợ năm ngày trước đó, Ninh Cầm Thủy vỗ lòng bàn tay lên đỉnh đầu, lỗ hổng của Thiên Linh mở ra, vô số tà ma xông vào. Ngay lúc linh hồn của hắn sắp bị cắn thành từng mảnh thì sâu trong lòng hắn, cơ thể dường như có một cái gì đó đột nhiên thức dậy.
Đó là một ý thức kỳ lạ dường như đến từ một hư vô nào đó.
Sau đó tất cả các bóng ma đều bị thay đổi và hắn ta tỉnh dậy sau cơn mê, ngoài cảm nhận được thế giới rõ ràng còn cảm thấy được vô số Đạo Pháp bí ẩn xuất hiện trong trí nhớ của hắn ta như thể chúng là một lẽ tự nhiên.
Hắn chỉ ra một ngón tay và nhìn vào cái xác bị xé nát, hai ký ức rất khác nhau va vào nhau trong tâm trí hắn.
Trong một ký ức khác, tên ban đầu của hắn là Trương Cửu, sau khi nhập môn với Nhị sư huynh, hắn nói sư phụ không thích họ này nên đổi thành Trường Cửu, có nghĩa là nhìn xa trông rộng và sống lâu dài sau đó tự mình chọn một họ cho bản thân, bởi vì "Ninh" giống như một thanh kiếm, vì vậy Ninh đã được chọn.
Hai mươi bốn năm sự nghiệp của Tử Đạo lướt qua tâm trí hắn như những mảnh vỡ, ánh sáng vụt tắt vội vàng.
Cuối cùng trong trí nhớ quay lại câu hỏi mà Ninh Tiểu Linh hỏi hắn hai ngày trước.
"Nhớ ra cái gì?"
"Ta nhớ tới sư phụ của ta đã giết ta."
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi này là dấu chấm hết cho cuộc đời cuối cùng của hắn.
Đó cũng là sự khởi đầu của cuộc sống này.
Vậy hắn là Ninh Trường Cửu nào?
“Sư tỷ từng nói người chết không thể sống lại.” Ninh Trường Cửu nhẹ giọng hỏi: “Vậy ta là cái gì?"
...
Ở sâu trong Hoàng thành, những tòa lầu các liên tiếp nối nhau dọc theo những bậc thang dài, nơi này lẽ ra có cung điện như những vì sao giữ mặt trăng, nhưng chỉ còn lại những tàn tích đen kịt.
Con đường đến khu di tích đã bị phong tỏa, và những người lính canh gác bằng đèn lồng suốt đêm.
"Người nào?"
Một trong những người thị vệ đột nhiên hét lớn.
Những ngọn đèn yếu ớt soi sáng trong màn mưa và trong màn mưa phía trước mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người đang cầm ô đi dạo.
Đó là một chiếc ô cũ màu đỏ, với những đường gân tốt và gọn gàng nâng đỡ chiếc ô màu đỏ sậm, mưa tạt xuống, nhảy lên, vỡ tan và hóa thành sương mù.
Chiếc ô từ từ vụt qua, mũi giày lộ ra dưới váy bước trên mặt nước.
Chiếc đèn lồng trong tay người thị vệ rung lên dữ dội, họ nhìn thiếu nữ cầm ô đang đứng phía trước, chỉ trong chớp mắt tay thiếu nữ ấy đã cầm bao kiếm rồi.
Thiếu nữ dừng lại, cởi một viên ngọc lưu ly trên eo, bình tĩnh đưa cho thị vệ.
Thị vệ cầm lấy tấm ngọc bích rồi nhìn kỹ, một thị vệ khác liếc mắt nhìn liền vội vàng quỳ trong mưa, cung kính khiêm tốn nói: "Kính xin... hoan nghênh Điện hạ trở về phủ!"
Thị vệ cầm ngọc bài lập tức hiểu ra, nỗi sợ hãi cực lớn cũng khiến hắn quỳ xuống: "Hoàng Thượng, ngài... đã trở lại."
Nàng khẽ ậm ừ, lấy lại ngọc thông báo, bước lên bậc đá đầy vết nứt, đi về phía cung điện đổ nát ở cuối.
Phía trước phế tích, mặt ô hơi nâng lên, ánh chớp xé toạc bầu trời đúng lúc, khuôn mặt của nàng phản chiếu trong ánh đèn lồng nhấp nháy.
Đôi lông mày của nàng tinh xảo đẹp đẽ, lụa xanh nhúng nước, vuốt ve gò má như tuyết, trong đôi mắt như sơn mài kia lóe lên tia chớp.
Một lúc sau, tiếng sấm mùa thu ầm ầm vụt qua tai.
Nàng đột nhiên để ô bên cạnh, thân hình mảnh mai quỳ xuống trước đống đổ nát.
"Nữ nhi thật xin lỗi mẫu thân, đồ nhi thật xin lỗi sư phụ."
Cơn mưa mùa thu làm ướt mái tóc dài ướt đẫm tà áo, giọng nói của thiếu nữ rất nhẹ nhàng, lúc này giống như cơn mưa phùn đung đưa trong gió.