Sáng sớm, mưa đã dừng một chút, mây chưa tan, sắc trời còn tối tăm.
Ninh Tiểu Linh vừa uống thuốc vừa ăn cháo, mặc một chiếc áo đơn màu trắng và một chiếc áo choàng màu nhạt, ngồi trên giường ngồi thiền rất yên tĩnh.
Ninh Trường Cửu thu dọn bát sứ trong bếp, lau sạch cặn thuốc, quét sạch sàn nhà, bàn gỗ dài cũng được sắp xếp gọn gàng, khi làm tất cả những việc này hắn rất quen thuộc.
Ninh Tiểu Linh lén lút liếc nhìn hắn một cái, không phát ra chút tiếng động.
Ninh Trường Cửu giả vờ như không thấy nàng đang nhìn chính mình.
Hai người dường như đã quên cuộc nói chuyện đêm qua và cả hai cũng đều làm như không có chuyện gì xảy ra, làm công việc của riêng mình.
"Ngày hôm qua có người tới truyền tin, nói thi thể của sư phụ hôm nay đã được khám nghiệm xong, đề phòng thi thể có biến hôm nay sẽ đem thiêu dưới Cửu Linh Đài, có muốn đi xem một chút không?"
Ninh Tiểu Linh hơi sững người, nàng khẽ nói: "Lão... Lão già kia, suýt chút nữa đã giết chúng ta, có chuyện gì tốt để xem?"
Ninh Trường Cửu hỏi: "Ngươi không muốn biết hung thủ sao?"
Ninh Tiểu Linh liếc hắn một cái liền cảm thấy ớn lạnh trong lòng, đè nén ý nghĩ ẩn sâu trong lòng, mặt không chút thay đổi nói: "Ta nghe nói trong Hoàng thành có cất giấu một con quỷ lớn tên là quỷ tước, đã giết rất nhiều người. Những người đó, tất cả đều chết một cách khủng khiếp."
Ninh Trường Cửu hỏi: "Ngươi cảm thấy đạo pháp của sư phụ như thế nào?"
Ninh Tiểu Linh suy nghĩ một chút nói: "Ta tuy rằng ghét bỏ lão ta, nhưng lão đối với Đạo Pháp rất tinh xảo, đã từng đi bao nhiêu đại đình trừ tà, bắt ma, chưa từng thấy hắn thất thủ. Nhưng lần này... lão lại chết không rõ, thật là lạ. "
Ninh Trường Cửu gật đầu, từ góc độ thế giới của nhân gian, Ninh Cầm Thủy quả nhiên là cao thủ.
Ninh Tiểu Linh thở dài: "Cho nên, sau này chúng ta hãy sống cuộc sống của chính mình... Đúng không, sư huynh?"
Ninh Trường Cửu bỏ qua ánh mắt lảng tránh của nàng, nói: "Khi thân thể chết đi, linh hồn bất diệt vẫn lưu lại trong trời đất, sau khi tụ lại thì sẽ ngưng tụ thành linh hồn. Thế gian linh hồn càng nhiều, linh chất trong thiên địa sẽ càng ít đi, rất nhiều đạo sĩ cho rằng cái này không hợp phép tắc."
Ninh Tiểu Linh nghe hiểu nửa chừng: "Chuyện này liên quan gì đến chúng ta? Ngươi định tuân thủ quy tắc này sao?"
Ninh Trường Cửu lắc đầu: "Ta phải ở lại chỗ này tìm vài thứ, tự nhiên sẽ nổi danh."
Ninh Tiểu Linh càng thêm mơ hồ.
Trong lúc trò chuyện, cửa bị đập lên ba tiếng, tiếp đó một người đàn ông trung niên mặc quan phục bước vào.
Hắn ta chính là Tống Trắc.
Hắn ta nhìn về phía đôi huynh muội nói: "Các ngươi chuẩn bị đi tiễn sư phụ sao?"
Ninh Trường Cửu gật đầu, nắm cổ tay Ninh Tiểu Linh kéo nàng xuống giường, Ninh Tiểu Linh có chút sợ hãi nhìn sư huynh, lẳng lặng đi tất và giày không nói lời nào.
Tống Trắc nói: “Sau này sẽ có người cho hai ngươi một số tiền, tuy không thể bù đắp được nỗi đau trước cái chết của sư phụ các ngươi, nhưng cũng đủ để hai người học nghề và sống tốt.”
Tống Trắc nghĩ, sau đêm đó có lẽ bọn họ cũng không còn tâm tư để tiếp tục làm đạo sĩ nữa.
Ninh Tiểu Linh cúi đầu nói: "Tiểu Linh cảm tạ Tống đại nhân."
Ninh Trường Cửu nhìn hắn: "Tống Đại nhân sao lại mệt như vậy?"
Tống Trắc nói: "Bây giờ người trong kinh thành loạn, cung trong phái người ra bên ngoài tìm cao nhân ẩn tu, nửa tháng cũng không có kết quả…"
Ninh Trường Cửu lắc đầu ngắt lời: "Là bởi vì đêm qua không yên ổn, hoàng cung lại có người chết rồi."
Tống Trắc kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt không rõ.
Ninh Trường Cửu nhìn sắc mặt của hắn, nghiêm túc nói: "Các ngươi đang thiếu người, tại sao không cho ta đi xem thử?"
Tống Trắc chỉ cảm thấy hắn nói giỡn, có chút tức giận nói: "Sư phụ ngươi đều làm không được, ngươi dám mạo hiểm sao?"
Ninh Trường Cửu nói: "Có một chút tài mọn."
Tống Trắc không nhịn được cười nói: "Cùng ta đi xem thi hài sư phụ ngươi trước đi, sau khi xem xong không biết ngươi còn có thể nói những lời phù phiếm như vậy nữa không."
Ninh Trường Cửu nói: "Không thử thì làm sao biết?"
Tống Trắc có chút nóng nảy: "Đêm đó ngươi cùng sư phụ vào điện bên trong xảy ra chuyện gì, ngươi quên nhanh như vậy sao? Người trẻ tuổi, ngươi nên trân quý tính mạng bản thân đi, hiểu không?"
“Vì chúng ta là đạo sĩ, nên đảm đương công việc trảm yêu trừ ma là việc cần làm.” Ninh Trường Cửu bình tĩnh nói: “Tuy bây giờ Sư phụ đã chết, nhưng ta vẫn còn sống.”