Giờ tý, trăng sáng lên cao, cửa cung điện oai hùng đóng chặt, trong cung đèn lồng được bố trí ngoài sân cũng bắt đầu thắp sáng, ánh sáng nến màu đỏ đem đồ bày biện bên trong chiếu sáng rực.
Ninh Cầm Thủy đứng ở cửa điện nhíu mày.
Người tiếp đón vẫn như cũ là vị Tống Trắc đại nhân lúc ban ngày kia, Tống Trắc giải thích: "Chủ điện nơi này là tướng quân Vương Ương Ngư, từ lúc tướng quân bạo chết ba ngày sau đó tòa cung điện này cũng tự bốc cháy, không những thế còn thường xuyên nghe thấy âm thanh của của người lớn tuổi mơ hồ truyền tới."
Ninh Cầm Thủy cau mày nói: "Âm thanh như thế nào?"
Tống Trắc trả lời: "Rất mơ hồ, không có ai nghe được rõ ràng, nhưng cung nữ đều nói đó là âm thanh của tướng quân Vương Ương Ngư."
Ninh Cầm Thủy lại hỏi tiếp: "Xác chết Vương tướng quân ở nơi đâu?"
Tống Trắc dường như nhớ lại cái gì đó, theo bản năng siết chặt nắm tay thở dài trả lời: "Cháy rồi."
Ninh Cầm Thủy nghi hoặc hỏi: "Nhanh như vậy đã thiêu xác rồi ư? Là bị bệnh dịch truyền nhiễm sao?"
Tống Trắc lắc đầu, thần sắc phức tạp: "Cũng là tự bốc cháy, dập như thế nào cũng không thể dập tắt được."
Sắc mặt Ninh Cầm Thủy khẽ thay đổi, lão ta vuốt vuốt râu dài màu hoa tiêu, ngón tay trong ống tay áo động đậy lấy tốc độ cực nhanh bấm đốt tay tính toán.
Tống Trắc thở dài nói: “Ninh lão tiên sinh ngay lúc này biết khó mà lui thì ta về sau cũng sẽ không khó xử.”
Ninh Cầm Thủy ngoảnh mặt làm ngơ, tay lão ta đã ấn vào cửa, phong ấn đã được gỡ bỏ đi, Ninh Cầm Thủy đẩy cửa bước vào, ánh nến bên trong đại sảnh phản chiếu làm râu và tóc lão ta đỏ bừng lên.
Thời điểm khi lão ta bước qua cánh cửa, một đồng xu từ tay áo của lão ta rơi ra vừa lúc rơi ngay cánh cửa.
"Hừ, trò mèo cố làm ra vẻ bí ẩn." Ninh Cầm Thủy liếc nhìn bốn phía, hất áo choàng ra, trong phòng ánh nến liền dập tắt hơn phân nửa, lão ta trầm giọng nói: "Trường Cửu, Tiểu Linh, theo ta hàng ma."
Thiếu niên và thiếu nữ liếc nhìn ánh nến mờ mờ ảo ảo bên trong đại điện, trong lòng cảm thấy sợ hãi nhưng vẫn đồng thanh đáp lại:
"Vâng, sư phụ"
Khi nói chuyện bước chân của Ninh Gia Thủy cũng dần chậm lại, bàn tay nhét vào bên trong ống tay áo, bảy vật nhỏ giống như răng thú từ bên trong không gian phóng ra, lơ lửng xung quanh người lão ta, giống như là ma khí bảo vệ thân thể của lão.
Theo sau lão ta là thiếu nữ đang khoanh tay, nàng lén lút nhìn thoáng qua lão, vẻ mặt có chút khó chịu.
Còn thiếu niên tuấn mỹ bên cạnh nàng gần như ngốc nghếch, chỉ đi theo phía sau lão ta, không dám nhìn xung quanh dù chỉ một chút.
Lão ta không quan tâm đến sự sống chết của thiếu niên và thiếu nữ sau lưng, chúng chỉ là những đứa trẻ được lão ta thu mua ở chợ vài năm trước, tuy quý giá nhưng chúng cũng giống như là pháp bảo vậy, thời điểm nên phá bỏ cho dù ngươi chảy máu trong tim thì nó cũng sẽ bị phá bỏ.
Ninh Cầm Thủy lấy ra một tờ giấy bùa, tờ giấy bùa đó ngay khi lấy ra đã bị đốt cháy, tro của tờ giấy không rơi xuống mà biến thành một con chim màu vàng vừa thực vừa ảo, vẻ mặt lão ta hơi kinh ngạc, hừ lạnh một tiếng: "Ta tìm được ngươi rồi."
Lão ta chỉ vừa mới bước một bước trong nháy mắt thân thể đã vượt xa mấy thước, sau đó tiếp thêm một bước đã đi tới một bức tượng thần bên trong điện thờ.
Ninh Cầm Thủy kinh nghiệm đầy mình, không nói hai lời, trong mười ngón tay không biết từ khi nào đã kẹp lấy tám lá bùa giấy vàng, song chưởng một đẩy, tám tấm bùa cùng nhau vụt ra hệt như làm một sợi dây thừng nối liền đầu đuôi đem bức tượng đá kia khóa chặt, những ngọn nến chưa tắt bên trong phòng như đang đung đưa cũng như sắp đứt rời những lõi nến và tụ lại với nhau.
"Lão tiên sinh..." Một giọng nói ở phía sau lão ta đột nhiên vang lên.
Ninh Cầm Thủy vốn định lợi dụng tình hình để đuổi theo, nhưng thần sắc có vẻ uể oải, lộ ra vẻ bàng hoàng.
"Lão tiên sinh..."
Giọng nói lại hét lên, giọng nói ân cần, như là một người bạn cũ lâu ngày mới được gặp lại.
"Đừng có làm phiền ta."
Ninh Cầm Thủy khẽ cắn đầu lưỡi, trong đau đớn đã mang đến cho lão ta sự tỉnh táo, ánh mắt lão rất nhanh lần nữa tập trung trở lại.
Trước mặt lão ta, không biết đã xuất hiện một người đàn ông mặc áo giáp vạm vỡ đứng đấy từ lúc nào, người đàn ông đó nhìn chằm chằm vào lão với đôi mắt như tro tàn, khuôn mặt cùng thân thể và bàn tay đều thối rữa đến mức có thể nhìn thấy xương, trên áo giáp đều là những vết rạn nứt, hắn ta cười toe toét, thịt thối bên trong đã thối rữa, trong thịt dính đầy máu trắng như máu ẩn chứa những con giòi.
Ninh Cầm Thủy không nhận ra người nam nhân này, nhưng trực giác của lão ta nói cho lão ta biết, người này chính là vị tướng quân đã chết ngày hôm đó Vương Ương Ngư!