Phía sau là giọng nói lạnh lùng của cảnh sát: “Ra ngoài rồi sống cho hẳn hoi.”
Sống cho hẳn hoi?
Cô hờ hững nở nụ cười, trong đầu chậm rãi xuất hiện ký ức của chủ nhân cơ thể này - Diệp Châu Hạ.
Diệp Châu Hạ sinh ra trong một gia đình có danh vọng ở Yến Kinh, sau này vì người cha ham mê cờ bạc làm gia nghiệp sa sút, lúc cô mười sáu tuổi, mẹ bạo bệnh qua đời, chưa đến ba năm, cha đã tái hôn với một người phụ nữ có đứa con gái riêng kém cô vài tuổi, từ đó, địa vị của cô trong nhà họ Diệp tụt dốc thảm hại.
Mẹ kế ở nhà bắt nạt cô, em gái thì cướp đi người yêu của cô.
Cô cố gắng chịu đựng, chịu đựng đến tận năm hai mươi hai tuổi, để củng cố địa vị của nhà họ Diệp ở Yến Kinh, ba cô không tiếc gả cô cho cậu cả tàn tật của Thiệu Thị - Thiệu Vũ Khoa.
Thiệu Vũ Khoa là ai? Chỉ huy trưởng tối cao của thủ đô Yến Kinh, người thành lập đội đặc công Lam Ưng bất khả chiến bại một thời.
Nghe có vẻ cô đã kiếm được một món hời lớn từ cuộc hôn nhân này mới đúng, nhưng trên đời này làm gì có miếng bánh ngon nào tự nhiên từ trên trời rơi xuống.
Trong một cuộc diễn tập, Thiệu Vũ Khoa gặp chuyện ngoài ý muốn nên bị liệt nửa người dưới, mà có lẽ cả đời này cũng không thể tự lo được.
Còn địa vị của cô ở nhà chồng lại thấp kém, chịu mọi sự ghẻ lạnh.
Cuối cùng, bị người ta kiện ra tòa vì tội ngộ sát, rồi cứ thế bị kết án ba năm tù.
Chuyện cũ ba năm trước mà như mới xảy ra ngày hôm qua, mọi thứ vẫn còn rành rành trước mắt.
Ngồi trên xe taxi, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, những ngón tay gầy guộc gân guốc đặt trên đầu gối khẽ bấu thật chặt gấu áo.
Đời này, dường như Diệp Châu Hạ không ngừng phải chịu áp bức của người khác, luôn phải ngậm đắng nuốt cay, vì vậy trong giây phút tuyệt vọng cuối cùng trong tù, mới lựa chọn rời khỏi nhân thế, cũng vì vậy mà linh hồn của cô mới được trọng sinh.
Cô có toàn bộ kí ức không muốn nhớ lại của Diệp Châu Hạ.
Taxi chạy trên đường hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng từ từ tiến vào một tòa nhà ba tầng khiêm tốn bên sườn núi.
Cô lấy tờ tiền cuối cùng trong túi ra trả tài xế, nói lời cảm ơn rồi tiến vào cổng lớn biệt thự.
Cô nhấn chuông cửa.
“Cô Diệp?” Người giúp việc mở cổng nhìn thấy cô, đột nhiên ngơ ra, sau đó nhanh nhẹn đổi xưng hô: “À không, mợ cả! Mợ cả trở về rồi!”
Diệp Châu Hạ rời đi tròn ba năm, trong ba năm không một ai hỏi về tình hình của cô.
Dù cho nhà họ Thiệu có quyền lực lớn mạnh, nhưng lại không hề ra tay giúp đỡ, như thể chỉ mong cô chết trong tù luôn cho rồi, có thể thấy nhà họ Thiệu không hài lòng với cô con dâu này đến thế nào.
Vì vậy lúc này người giúp việc đột nhiên nhìn thấy cô, đương nhiên là vô cùng kinh ngạc.
Nhưng vẫn nhanh chóng lấy dép từ lối đi vào, đặt xuống dưới chân cô.
“Từ đã!” Cô còn chưa kịp xỏ chân vào, một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, ung dung bước từ trên cầu thang xuống, sườn xám đỏ tôn lên vẻ đẹp rực rỡ của bà ta, trên ngón tay giữa đeo một chiếc nhẫn ngọc lục bảo to như quả trứng ngỗng, trông vô cùng đoan trang.
Bà ta từ xa liếc mắt nhìn về phía này, sắc mặt trầm xuống: “Mặc bộ đồ xúi quẩy đấy bước vào, cô đinh hại nhà họ Thiệu chúng tôi có phải không? Dì Mai, mau lên, đưa cô ta đến phòng phụ bên cạnh tắm rửa trước, thay một bộ quần áo sạch sẽ, đừng có mang vi khuẩn vào! Vũ Khoa bệnh tình vừa mới tốt lên, không chịu nổi cô ta hại đâu!”
Lập tức có người đi đến trước mặt cô, làm một tư thế tay với cô: “Mợ cả, mời.”
Ý là muốn cô ra ngoài đây mà.
Mà cái gọi là căn phòng phụ bên cạnh, là nơi chuyên dùng cho người giúp việc tắm rửa, xung quanh bừa bộn, bẩn thỉu, đúng là coi cô thành người giúp việc luôn rồi.
Khóe miệng khẽ cong, cô cười khẩy, chả buồn so đo với bà ta, đặt chiếc dép trong tay xuống: “Vâng, mẹ.”
Nói xong, cô lập tức theo người giúp việc rời đi.
Bà ta ngơ ra, dường như có chút không tin được, nhất là tiếng “mẹ” cuối cùng của cô, khiến bà ta cảm thấy chói tai.
Trước kia Diệp Châu Hạ luôn gọi bà ta là “bác gái” hoặc là “dì”, đây là lần đầu tiên gọi bà ta là “mẹ”.
Bà ta cảm thấy, người phụ nữ này, dường như đã có chút thay đổi so với ba năm trước kia.
Nhưng cụ thể là thay đổi ở đâu, bà ta lại không thể nói ra được, dù sao bề ngoài của cô thì vẫn y hệt.