“Cô còn định nằm bao lâu nữa?” Đột nhiên, phía trên đầu vang lên giọng nói đầy lửa giận của Thiệu Vũ Khoa.
“A!”
Lúc này Diệp Châu Hạ mới hét ầm lên, cô cảm thấy tay phải của cô đã bị lửa thiêu cháy rồi, bởi vì sự thay đổi của cơ thể anh, cô cảm nhận được rất rõ ràng!
Ngay lập tức, cô giật phắt tay về, chống người, chật vật bò dậy khỏi người anh.
Nhưng bồn tăm quá nhỏ, cô nương theo ánh đèn, lập tức nhìn thấy rõ cảnh đẹp trước mặt, là đầu ngực anh.
“...”
Hít thở, hít thở, hít thở... Diệp Châu Hạ muốn làm bản thân bình tĩnh lại...
Da cô óng ánh vệt nước, giống như phù dung vừa vớt ra khỏi ao, áo sơ mi ướt nhẹp dính sát vào cơ thể, Thiệu Vũ Khoa có thể nhìn thấy rõ, cơ thể này hấp dẫn anh.
“Mấy trò vặt của cô càng lúc càng vụng về!”
Thiệu Vũ Khoa lạnh lùng cảnh cáo cô, đồng thời cũng đè nén cơn tức giận dâng trào từ sâu trong nội tâm.
“... Đàn ông trên đời này ai mà chả giống nhau? Có đến mức vậy không?” Cô buột miệng thốt lên, làm như người ta thèm không bằng!
“Cô nói cái gì?”
Ý là cô còn từng nhìn thấy chỗ đó của người đàn ông khác sao?
Cho dù là dưới ánh đèn mờ mờ, Diệp Châu Hạ hình như cũng cảm nhận được tầm mắt lạnh lẽo của Thiệu Vũ Khoa, làm cho cô cảm thấy thở không nổi.
“Tôi... coi như tôi chưa nói gì!”
Hít vào, thở ra, Diệp Châu Hạ bò ra ngoài bồn tắm, quơ đại khăn tắm, xoa qua loa lên lưng Thiệu Vũ Khoa.
Xoa đến mặt người đàn ông cứng đờ, môi mỏng luôn mím chặt, nhưng từ đầu đến cuối không nói tiếng nào.
Cũng giỏi nhịn thật?
Diệp Châu Hạ đưa khăn qua, cô cũng biết giận: “Đằng trước anh tự tắm đi!”
Miễn cho cô lại bị đổ oan là “quyến rũ” anh!
Thiệu Vũ Khoa nhíu mày, không nói gì cầm khăn tắm, lau người từ trên xuống dưới một lần ngay trước mặt cô.
Miệng Diệp Châu Hạ khẽ giật giật, cuối cùng dứt khoát quay mặt đi không nhìn.
Tắm xong, Diệp Châu Hạ cầm áo tắm dài mặc vào cho người đàn ông.
Lúc ngồi xổm xuống cột dây bên hông lại cho anh, cô cố gắng không nhìn vào chỗ đó, nhưng trong đầu lại vẫn không nhịn được nhớ lại cảm giác tay khi chạm vào trong phòng tắm lúc nãy.
Thiệu Vũ Khoa nhìn chằm chằm gương mặt của người phụ nữ đang ngồi xổm trước mặt anh, đột nhiên nhớ đến hôm nay trong hộp thư có một tấm thiệp cưới.
“Ngày mốt có một lễ cười, cô tham dự cùng tôi.” Tuy rằng anh không muốn có liên quan gì đến người phụ nữ này, nhưng dù sao cô cũng là vợ trên danh nghĩa của anh.
Dự lễ cưới?
Diệp Châu Hạ đang buộc dây lưng áo đột nhiên khựng lại, ngẩng đầu lên, chỉ thấy mặt cậu cả tàn tật vẫn cứ chằm dằm ra, giống như ai thiếu anh mấy tỷ vậy.
Đây là thái độ “mời” à?
“Tôi không đi!”
Cô không thèm suy nghĩ từ chối ngay, cô thắt nút ở phía eo anh: “Tôi không có hứng thú đi dự đám cưới, hơn nữa, tôi còn từng ngồi tù, người trong đó ai mà không biết, tôi lười không muốn dính vào mấy chuyện thị phi đó.”
Thiệu Vũ Khoa nhíu mày, mặt sầm sì.
Diệp Châu Hạ ngày trước sẽ không từ chối anh một cách thẳng thừng như thế.
“Được, tắm xong rồi, đồ cũng thay rồi, anh đi ngủ được rồi.”
Đỡ người lên giường, Diệp Châu Hạ thuận tay đắp chăn cho anh, sau đó vươn vai, nhìn lướt qua đồng hồ, đã ba giờ sáng.
“Tôi cũng đi ngủ đây. Ngủ ngon.”
Cô chuẩn bị đi sang phòng kế bên ngủ, nhưng mà mới bước được một bước, Thiệu Vũ Khoa đã nằm xuống đột nhiên nói: “Lục Quyền Huy sống trong cùng khu với tôi từ nhỏ, là cháu nuôi của ông nội tôi, hôn lễ của anh ta, người nhà họ Thiệu bắt buộc phải tham dự đầy đủ.”
Diệp Châu Hạ đang mở cửa phòng ngủ ra bỗng dừng lại, mày căng chặt, giống như chưa nghe rõ, quay đầu lại hỏi: “Hôn lễ của ai cơ?”