• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Châu Hạ kể đại khái về chuyện hai vợ chồng Lục Quyền Huy mượn hoa kính phật trong hôn lễ một lượt, giải thích rõ ràng vì sao mình và Đàm Nguyệt Nhiên không ưa nhau, bà Tống lập tức cảm thấy không vui.

“Cái cô Đàm Nguyệt Nhiên đó xấu bụng thế? Đồ của nhà họ Cố mà cũng đến phiên cô ta và Lục Quyền Huy nhúng tay vào à, xương cốt của hai cụ nhà họ Cố và Quỳnh Cúc vẫn còn chưa lạnh, thế mà họ đã bất chấp tất cả vì lợi ích của mình.”

Để tránh cho bà Tống không nghĩ nhiều, Diệp Châu Hạ bổ sung: “Thực ra em cũng chẳng chẳng để bụng, cũng không nghĩ đến việc vợ chồng bọn họ lại canh cánh chuyện này trong lòng mãi, bởi thế trước kia cũng không nói về chuyện này cho chị nghe.”

“Đó là vì tính em điềm tĩnh.” Bà Tống căm phẫn: “Không biết sau này loại tiểu nhân trừng mắt tất báo ấy sẽ làm ra chuyện gì nữa, em phải cẩn thận hơn một chút, hôm nay xảy ra chuyện thế này đều là vì chị không sắp xếp tốt cho em nên mới khiến cho cô ta lợi dụng sơ hở, phải rồi, Khiêm nhờ chị nói với em vài câu.”

Lúc nhắc đến ‘Mạc Hiên’, gương mặt Diệp Châu Hạ trở nên căng thẳng: “Nói cái gì?”

Cô cũng mới biết Mạc Hiên là họ hàng của bà Tống, là con trai của chị họ bà Tống, rất gần gũi với nhau, chỉ có điều Mạc Hiên là bác sĩ, bình thường vô cùng bận rộn, chuyện này cũng chẳng có mấy ai biết.

Hôm nay bà Tống kịp thời đến xử lý Đàm Nguyệt Nhiên cũng là vì Mạc Hiên đã báo với bà ấy.

“Cậu ấy nói chuyện xảy ra trong ngày hôm nay là lỗi của cậu ấy, để tránh hiểu lầm không đáng có nên cậu ta không gặp mặt em nữa. Thật ra gần đây cậu ấy luôn không vui, chị mới kêu cậu ta lên biệt thự nghỉ ngơi vài ngày, coi như là nghỉ dưỡng, nơi mà cậu ấy ở chính là căn phòng nằm bên cạnh phòng em đó, không ngờ hôm nay đến đây mới biết máy lạnh bị hư, nhân viên phục vụ bèn đổi cho cậu ấy phòng khác.”

“Đổi tạm thời ạ?”

Bà Tống biết Diệp Châu Hạ đang nghi ngờ điều gì, bà ấy tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Lần này cũng không điều tra nhân viên phục vụ nào đã đổi cho cậu ấy, chắc chắn chuyện này chẳng thể nào trùng hợp như thế được, phải có quan hệ với cô Đàm Nguyệt Nhiên đó.”

Diệp Châu Hạ gật đầu tỏ ý tán đồng.

“Chị đã kêu lão Lý tuyển người phục vụ trong khách sạn một lần nữa rồi, hôm nay không xảy ra chuyện gì, nếu mà có chuyện gì xảy ra thì chị biết giấu mặt vào đâu đây? Khiêm là một đứa trẻ ngoan, chỉ có điều hơi đơn thuần, em nể mặt chị đi, đừng trách nó vì chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.”

“Tất cả đều chỉ là hiểu lầm, cậu ấy cũng không có cố ý.”

“Đúng là thế.” Bà Tống mỉm cười: “Vốn dĩ chị đã sắp xếp Khiêm tham gia buổi tiệc, cũng vì sợ em thấy chán khi chẳng quen biết ai, cậu ta đã làm việc trong nhà họ Thiệu nhiều năm nay, chắc hẳn bọn họ cũng có chủ đề để nói với nhau, tránh khỏi phải nhàm chán, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này, tính tình cô hai nhà họ Thiệu cũng nóng nảy thật, hôm nay em về, sợ là sẽ gặp không ít phiền phức.”

“Cây ngay không sợ chết đứng, không sao đâu.”

Diệp Châu Hạ thả tay xuống, để lộ ra vết sưng đỏ trên gò má, gương mặt cô toát ra vẻ ranh mãnh: “Hơn nữa có cái này ở đây, em cũng được xem là nạn nhân.”

Thấy cô còn có tâm trạng trêu đùa mình, bà Tống bật cười thành tiếng.

“Nhóc con, mới tí tuổi đầu đã thông minh vặt.”



Lúc màn đêm buông xuống, tiếng khóc nức nở vang vọng trong phòng khách của nhà họ Thiệu.

Đôi mắt của Thiệu Viên Viên sưng húp.

Lúc Diệp Châu Hạ về đến nhà, bầu không khí trong nhà đã rất căng thẳng, xem ra Thiệu Viên Viên đã kể lại hết câu chuyện từ đầu đến cuối rồi.

Ông cụ của nhà họ Thiệu ngồi trên ghế sô pha, gương mặt già nua của ông trông có vẻ rất nghiêm túc.

Hai vợ chồng Thiệu Chấn Viễn và Lê Chi Dung ngồi ở phía tay trái của ông cụ, Thiệu Viên Viên còn rúc mình trong lồng ngực của Lê Chi Dung khóc lóc không ngừng, ở phía tay phải là Thiệu Chiêu Tân với gương mặt tò mò hóng chuyện và Thiệu Vũ Khoa ngồi xe lăn, làm ra vẻ chẳng có liên quan gì đến mình.

Tiết tấu tam đường hội thẩm.

Diệp Châu Hạ bước vào…Chào hỏi.

“Ngồi đi.”

Giọng nói của ông cụ rất trầm thấp.

“Ôi.” Diệp Châu Hạ nhìn vị trí rồi kéo ghế ngồi bên cạnh Thiệu Vũ Khoa.

“Lúc trở về, Viên Viên đã kể lại một vài chuyện, ông cũng đã cho người tìm hiểu thử, hôm nay hai cháu đã làm ông mất mặt ở bên ngoài đấy.”

Ông cụ đanh mặt lại, trông có vẻ không vui.

Diệp Châu Hạ nhìn Thiệu Viên Viên đang nằm trong lòng Lê Chi Dung, cô nhíu mày: “Nếu như ông đã biết hết thì cháu cũng không giải thích nữa, ông muốn phạt thế nào cháu cũng nhận.”

Sắc mặt mỗi người mỗi khác, giọng nói của ông cụ lại càng trở nên trầm thấp và lạnh lùng hơn.

“Cháu thừa nhận mình sai rồi à?”

“Khi nãy cháu đã nói với Viên Viên, cháu thừa nhận hôm nay mình bất cẩn, quên lời ông dặn nên mới để lộ sơ hở bị người khác tính kế, bởi thế cháu thừa nhận mình sai, nhưng chuyện cháu không làm thì cháu quyết không nhận.”

“Viên Viên chính mắt nhìn thấy cô và Mạc Hiên ở trong suối nước nóng, nếu không phải vì Viên Viên lo cho toàn cục, cô đã bị người ta mắng chết ở bên ngoài rồi.” Dường như Lê Chi Dung đã nén giận từ rất lâu, bà ta lạnh giọng mà nói.

“Đừng có nghĩ cô nói không có gì là không có gì, Viên Viên ngây thơ nên mới tin lời cô nói, trai đơn gái chiếc còn có thể xảy ra chuyện gì, cô nghĩ rằng chúng tôi là con nít lên ba à?”

Bởi vì Thiệu Vũ Khoa bị tật nguyền, kể từ lúc Diệp Châu Hạ về đây, Lê Chi Dung luôn đề phòng cô vụng trộm ở bên ngoài, chỉ mong có thể đi theo giám sát cô, sợ cô làm chuyện gì có lỗi với con trai mình, bởi thế đương nhiên bà ta sẽ không chịu ngưng khi biết chuyện suối nước nóng.

Nghe thấy bà ta chất vấn như thế, Diệp Châu Hạ không nói gì.

Ông cụ hỏi tiếp: “Cháu không có gì muốn nói sao?”

“Ban nãy ông nội cũng đã nói rằng mình đã cho người đi điều tra, bởi thế cháu cảm thấy ông nội tự có phán đoán, không cần cháu phải tranh cãi với mẹ, nếu như cháu có cãi thắng thì nhà mình cũng không vui, mất nhiều hơn được.”

“Cô cứ hay làm trò.” Lê Chi Dung mỉa mai: “Cô nghĩ rằng mình nói thế thì có khể khiến cho chúng tôi tin tưởng sao?”

Bà ta vừa nói dứt lời, ông cụ gõ gậy: “Cháu nói đi, ông muốn nghe cháu giải thích về chuyện này.”

Lê Chi Dung biến sắc, bà ta lúng túng vô cùng.

Diệp Châu Hạ mím môi cân nhắc tìm từ ngữ rồi mới ung dung mà đáp.

“Nếu như là người khác nói với Viên Viên rằng cháu gian díu với tình nhân thì có thể là thật, nhưng kẻ tố cáo lại là Đàm Nguyệt Nhiên, hơn nữa cô ta còn nói cháu và bác sĩ Mạc, mục đích đã quá rõ ràng rồi, vốn dĩ cô ta và cháu đã bất hòa từ chuyện bức tranh, với lại cô ta biết Viên Viên thích bác sĩ Mạc, cô ta cố tính lợi dụng Viên Viên đi bắt gian, chuyện này dễ như trở bàn tay ấy mà, thậm chí làm sao để đẩy cháu và Mạc Hiên ở gần như, chỉ cần muốn thì sẽ có cách thôi.”

Cô nói rất có lý, cả nhà họ Thiệu đều biết Thiệu Viên Viên theo đuổi Mạc Hiên.

Chỉ có Lê Chi Dung không chịu thừa nhận.

“Cô nói xằng cái gì thế? Sao Viên Viên lại thích Mạc Hiên? Cô nói thế thì làm sao con bé đi lấy chồng được?”

“Con thích Mạc Hiên!” Thiệu Viên Viên đột ngột ngẩng đầu lên, giọng nói của cô ta vẫn còn nghẹn ngào: “Ngoại trừ anh ấy ra, con sẽ không cưới ai khác nữa, con không tin lời Đàm Nguyệt Nhiên nói, anh Mạc Hiên là người có nhân phẩm tốt, anh ấy sẽ không làm như vậy đâu.”

“Cái con nhỏ này.”

Diệp Châu Hạ nhìn mọi người với vẻ mặt ung dung, cô đề nghị: “Hay là nhà mình bàn chuyện kết hôn giữa Viên Viên và bác sĩ Mạc với nhà họ Mạc đi, con thấy hai người họ xứng đôi vừa lứa lắm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK