Thiệu Chiêu Tân hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, thấy sắc mặt Thiệu Vũ Khoa vẫn còn tức giận, tâm tình bất định, liền vội vàng nói: "Đúng vậy, anh, chị dâu vừa mới ra tù nên em đến để chào đón chị ấy.”
Chào đón? Chào đón trên giường sao?
Lý do này quá khiên cưỡng.
"Nhưng nếu anh đến muộn một bước thì những chuyện nên làm đều đã làm xong rồi.” Nhưng cô lại lạnh lùng, thản nhiên bổ sung một câu.
"..."
Không khí trong phòng ngủ trầm xuống một cách kỳ lạ, những ngón tay đặt trên thành xe lăn của Thiệu Vũ Khoa siết chặt, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cùng bình tĩnh của Diệp Châu Hạ, anh thật sự không ngờ người phụ nữ này lại thẳng thắn khai ra như vậy?!
Thiệu Chiêu Tân lập tức tái mặt, gần như là nhảy dựng lên: "Chị nói bậy bạ gì đó?!"
"Chẳng lẽ không đúng sao? ‘Chơi’ ai sướng được bằng chơi chị dâu, không phải mới vừa rồi cậu nói anh trai cậu bị què quặt rồi nên muốn thay anh ta làm sao? Còn nói chỉ cần tôi đi theo cậu, về sau cậu sẽ đối xử tốt với tôi, mới có vài phút mà không lẽ cậu đã đổi ý rồi?”
Diệp Châu Hạ thể hiện vẻ rất tủi thân, cô còn cố tình nhấn mạnh hai chữ “què quặt” trước mặt Thiệu Vũ Khoa, rõ ràng là đổ thêm dầu vào lửa.
" Chị... Chị... Chị..." Thiệu Chiêu Tân liên tục lắp bắp, anh ta không dám nhìn sắc mặt của Thiệu Vũ Khoa nữa vì sợ rằng sẽ bị anh trai ăn sống nuốt tươi.
Nhưng anh ta thật không ngờ, người từng dịu dàng hiền thục như Diệp Châu Hạ dám trực tiếp thừa nhận chuyện tư tình trước mặt Thiệu Vũ Khoa!
Diệp Châu Hạ sau khi ra tù đúng là con điên!
"Anh cả, em..." Thiệu Chiêu Tân sắp khóc đến nơi rồi: “Em thừa nhận là em có suy nghĩ này nhưng chẳng phải là chị dâu đang không tiện đó sao, chúng em hoàn toàn chưa…”
Cô chưa từng gặp qua loại người không đánh đã khai như vậy, cô lập tức hiểu được Thiệu Chiêu Tân hóa ra chỉ là một tên ngoài mặt thì hung dữ nhưng bản chất nhu nhược yếu đuối.
Thấy Diệp Châu Hạ nhát gan cho nên anh ta mới nảy sinh suy nghĩ đó.
Đúng là uổng cho một gương mặt quyến rũ như vậy.
Nhưng điều này chẳng phải sẽ khiến cho cuộc sống tương lai của cô thêm phần thú vị sao?
"Cút ra ngoài!!" Thiệu Vũ Khoa ngồi trên xe lăn, trong giọng nói như cố đè xuống sự phẫn nộ.
Giọng nói này giống như từ trong địa ngục truyền đến, ngay cả lưng cô cũng lạnh toát, chẳng trách Diệp Châu Hạ lại sợ chồng cô ấy đến vậy.
Có cảm giác người đàn ông này là một quả bom khó đoán, chỉ cần tức giận, anh sẽ giết người bất cứ lúc nào.
Thiệu Chiêu Tân hung hăng trừng mắt với Diệp Châu Hạ, và thầm thề rằng lần sau tuyệt đối sẽ không bỏ qua người phụ nữ này, nhưng khi đối mặt với Thiệu Vũ Khoa, anh ta sợ mất mật, lúc đi còn loạng choạng, cuối cùng là ù té chạy.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại cô và Thiệu Vũ Khoa.
Một bầu không khí im lặng đến đáng sợ.
"Tôi... chuyện đó..." Thật lạ khi lúc này cô lại lắp bắp, đối mặt với người đàn ông tàn tật này, tim cô đập vô cùng mạnh.
Diệp Châu Hạ ơi là Diệp Châu Hạ, sao cứ phải lo lắng như vậy chứ?!
"Hi, đã lâu không gặp..."
Cô ấp úng cả nửa ngày, vậy mà vừa mở miệng đã phun ra một câu khiến cô chỉ muốn tự cắn lưỡi tự tử cho xong.
Thiệu Vũ Khoa vẫn im lặng, mặt mày u ám, nhìn cô chằm chằm.
Cô có cảm giác có một luồng gió ác thổi từ gan bàn chân lên.
Vẫn ngó lơ cô?
"Bên ngoài nắng đẹp quá, hay là tôi đưa anh ra ngoài tắm nắng một chút nhé?" Trong ký ức, dường như đây là chuyện mà Diệp Châu Hạ đã ao ước từ rất lâu.
Nhưng ngay lúc tay cô sắp chạm vào xe lăn của anh, anh đột nhiên giơ tay lên nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo một cái, lòng bàn tay thô ráp bóp chặt cổ cô.
Cảm giác đau đớn cùng với sự khó thở khiến sắc mặt Diệp Châu Hạ nhanh chóng tím tái.