Hiện trường dần dần an tĩnh.
Ông cụ Thiệu nhìn cô một cái thật lâu: "Con hiểu tranh chữ sao?"
Diệp Châu Hạ nhìn bức Tranh Sơn Tùng, mỉm cười: "Con không hiểu lắm, nhưng con có nghiên cứu khá sâu về tranh chữ của cư sĩ Tung Sơn."
Thiệu Viên Viên bên cạnh tỏ vẻ khinh thường, khiến mọi người không dám lên tiếng phá đám.
Diệp Châu Hạ là một cô gái nghèo không được gia đình cưng chiều, bình thường nào có tiếp xúc với tranh chữ cổ chứ, thế mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ, đúng là vì lấy lòng mọi người mà không biết xấu hổ.
Ông cụ Thiệu do dự tránh khỏi vị trí trước bàn, hùng hồn nói: "Vậy con hãy đến xem đi."
Diệp Châu Hạ gật đầu, đến gần: "Đây là bức Tranh Sơn Tùng “ánh nắng” của Tô Tam Tuần, người trong ghề gọi tắt là Tranh Sơn Tùng."
Cô vừa dứt lời, ánh mắt ông cụ Thiệu nhìn cô cũng dịu lại. Dù sự chênh lệch giữa trong nghề, ngoài nghề không lớn, nhưng hai chữ này đã làm nổi bật lên sự ảo diệu của bức họa này.
"Tô Tam Tuần vẽ bức Tùng Sơn đồ này khi vừa nổi tiếng, vì đề phòng bức tranh bị làm giả, ông ấy đã dùng thuốc màu là bột được mài ra từ ngọc trai đỏ để vẽ mặt trời mọc ra từ hướng Đông của bức họa này, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, ánh sáng khúc xạ của hạt thuốc màu vừa vặn chiếu vào trên người con sóc nhỏ trên trạc cây bên trái của cây tùng. Dù trên thị trường có người mô phỏng theo, nhưng không thể nào làm được khúc xạ ánh sáng giống hệt vậy."
"Chà, tôi xem không phải bức tranh này chiếu vào con sóc đó sao?" Có người trong đám người đặt câu hỏi: "Là thật sao?"
Diệp Châu Hạ lắc đầu, chỉ vào vị trí khúc xạ ánh sáng.
"Trên bức tranh này, đúng là ánh sáng chỉ chiếu vào trên người con sóc, nhưng ngọc trai đỏ đã bị phong hóa nhiều năm như vậy, chắc chắn đã sớm bị phủ kín bởi một lớp tro bụi, làm sao còn có thể khúc xạ ra ánh sáng như vậy chứ."
Cô vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ, dần dần có người gật đầu tán đồng.
Lông mày ông cụ nhíu lại, đưa tay sờ soạng mặt trời đỏ một chút, trong lòng đã có tính toán.
"Quyền Huy, hãy cất bức tranh lại đi." Ông thản nhiên nói.
Lục Quyền Huy vẻ mặt hơi mất kìm chế, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
"Không thể nào." Đàm Nguyệt Nhiên biến sắc, không vui nhìn Diệp Châu Hạ nói: "Đây chính là đồ sưu tầm của Cố Giai Hành, sao ông ta có thể cất giữ một bức tranh giả được chứ?"
"Cố Giai Hành, chủ tịch tập đoàn Cố thị sao?" Diệp Châu Hạ nhìn cô ta, tỏ vẻ kinh ngạc: "Không phải bà Lục vừa nói là mua của một thương nhân Hồng Kông hay sao?"
Cô mới chỉ khích tướng mấy câu mà Đàm Nguyệt Nhiên có vẻ đã mất kiên nhẫn. Đàm Nguyệt Nhiên lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, mặt tái đi.
Mọi người đều xôn xao, ai cũng biết cả nhà Cố Giai Hành - chủ tịch tập đoàn Cố thị đã bị chôn vùi trong biển lửa, tất cả đồ đạc trong nhà đều bị niêm phong để làm di sản thanh toán. Cố Quỳnh Cúc, con gái duy nhất của Cố Giai Hành còn là vợ chưa cưới của Lục Quyền Huy, sao đồ sưu tầm của ba vợ trước khi còn sống lại xuất hiện ở chỗ này?
Sắc mặt ông cụ Thiệu cũng trầm xuống, không vui nhìn Lục Quyền Huy, chất vấn: "Quyền Huy, các cháu làm vậy là có ý gì?"
"Ông nội, con chỉ biết ông thích bức tranh này, cho nên mới..." Diệp Châu Hạ đứng bên cạnh ông cụ, ngắt lời Lục Quyền Huy, cảnh cáo nói: "Anh Lục, tranh chữ này có phải giả hay không cũng không sao, vì đó chỉ là chút lòng thành của bậc con cháu chúng ta mà thôi, nên ông nội sẽ không so đo quá nhiều, nhưng nếu anh cứ tặng cho ông nội những thứ lai lịch bất chính như vậy thì sẽ hại chết người đấy."