“...” Cô còn tưởng là anh giỏi đến mức có thể tự đứng dậy.
Diệp Châu Hạ rối rắm một chút, thành thật bước qua đỡ anh lên.
Cũng vào lúc này cô mới phát hiện ra Thiệu Vũ Khoa rất cao, ngồi trên xe lăn nhìn không ra nhưng bây giờ cơ thể cao một mét tám mươi lăm đè lên người cô, rất nặng.
Cô thở hổn hển đỡ anh ngồi lên xe lăn.
“Nếu không có chuyện gì nữa, tôi về ngủ đây.” Cô ngáp, buồn ngủ muốn chết rồi, mấy ngày nay cô cứ nằm mơ thấy ác mộng.
Câu nói vô tư vô tâm này làm Thiệu Vũ Khoa nhíu mày lại như thể có thể kẹp chết một con ruồi.
“Khuya rồi, tôi muốn tắm.” Ngữ điệu hệt như ra lệnh, giọng nói lại lạnh đi vài độ.
Chân Diệp Châu Hạ khựng lại lập tức.
“... Tắm?” Cô cảm thấy đầu cô loạn như một đống bùi nhùi.
Ý anh là...đừng nói là muốn cô tắm cho anh nha?
Yếu tới vậy sao? Lúc nãy cô gái xinh đẹp kia giúp anh, anh lại không cần, bây giờ cô vừa mới bước vào đã bị bắt làm việc này rồi?
“Ừ.” Chút kiên nhẫn còn sót lại của Thiệu Vũ Khoa cũng không còn nữa, đẩy bánh xe lăn vào phòng tắm: “Cô lại đây!”
Lại là ngữ điệu ra lệnh.
A a a a a a, cô có thể từ chối không? Nửa đêm anh tắm làm gì chứ?!
Nhưng mà bỏ cậu cả bị tàn tật ở lại một mình, hình như cũng không hay lắm, dù sao cũng là người tàn tật!
Thôi, chấp nhận số phận vậy!
Mãi một lúc lâu, Diệp Châu Hạ mới gian nan nhấc chân lên.
Đây là lần đầu tiên cô tắm cho người khác, lúc trước khi cô còn là cô chủ nhà họ Cố, đều là người giúp việc hầu hạ cô.
Cô dựa theo những bước giống như lúc trước, xả đầy nước vào bồn tắm.
Thiệu Vũ Khoa ngồi trên xe lăn, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
Dưới ánh đèn led mờ mờ, khuôn mặt Diệp Châu Hạ đặc biệt nhỏ nhắn tinh xảo, khi cô khom lưng cúi xuống làm lộ ra một khoảng xương quai xanh, cô vươn tay vào trong bồn tắm thử độ ấm, điều chỉnh nhiệt độ.
“Được rồi đó, anh vào tắm đi.” Cô quay đầu lại, thuận miệng nói.
Nhưng mà cô nói xong, hận không thể tự cắn lưỡi, anh là người tàn tật, cô còn phải cởi quần áo giúp anh mới được đúng không?
Quả nhiên, mặt Thiệu Vũ Khoa lập tức đen.
Không khí trong phòng tắm đột nhiên trở nên cực kỳ ngột ngạt.
Diệp Châu Hạ nhìn anh, chỉ bản thân: “Cái đó... quần áo... Tôi cởi giúp anh?”
Thiệu Vũ Khoa không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, nhìn đến cô nổi da gà.
Được, phục rồi.
Cô lại đỡ anh lên, trông rất vất vả, cơ thể lung lay đứng không vững.
Diệp Châu Hạ dùng một tay đỡ anh, một tay cởi áo trên của anh ra, cắn răng: “Anh nặng quá! Lúc trước ai giúp anh tắm vậy?”
Cô nói tiếp: “Nếu sau này bắt tôi tắm giúp anh, tôi chắc chắn sẽ mua một cây gậy, nếu không...”
Đột nhiên, không khí giống như bị đóng băng.
Cô còn chưa kịp nói chữ cuối cùng, đã bị Thiệu Vũ Khoa đẩy mạnh ra.
Cô lảo đảo, chân đạp trúng vũng nước bị tràn ra, ngã nhào lên người Thiệu Vũ Khoa vừa mới bước vào bồn tắm.
Hai người cùng lúc rớt vào bồn tắm đầy nước, nước văng tung tóe.
Cô lập tức ướt sũng, áo sơ mi màu trắng dán sát vào cơ thể, nhưng chuyện làm cô xấu hổ là, tay cô, hình như đụng trúng chỗ không nên đụng...