• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt Mạc Hiên dần trở nên tái nhợt, thân thể cường tráng ở trước mặt vô cùng chói mắt, dường như còn muốn nói cái gì đó, nhưng anh ta vừa đến gần, Diệp Châu Hạ giống như nhìn thấy quỷ, lùi về sau.

Dáng vẻ này khiến trên mặt anh ta lộ ra sự đau lòng.

“Anh hiểu rồi.”

Trong sảnh lớn của bữa tiệc lúc này đang ăn uống linh đình.

Trong khi đó Đàm Nguyệt Nhiên một bên mặt sưng đỏ, tức giận lao đến, trên đường đi va phải không ít người khiến rất nhiều người bất mãn.

Đàm Nguyệt Nhiên đang đi đến gần mấy chủ tịch tập đoàn, da đầu đột nhiên đau dữ dội, cô ta hét lên một tiếng, bị kéo tóc đến mức phải quay người lại.

“Bốp” một tiếng, một cái tát rơi xuống mặt.

“A!” Đàm Nguyệt Nhiên hét lên, tránh đi.

Thiệu Viên Viên nắm lấy tóc cô ta, tay còn lại tát cô ta một cái nữa, ra tay rất mạnh khiến những người xung quanh vô cùng ngạc nhiên.

“Chuyện gì vậy?”

“Sao lại đánh người chứ?”

“Nghe nói cô gái kia là cô hai nhà họ Thiệu? Không phải kết thông gia với nhà họ Lục sao?”

“….”

Trong tiếng tháo luận, Lục Quyền Huy vội vàng kéo hai người ra: “Chuyện gì vậy? Viên Viên sao lại đánh người?”

Đàm Nguyệt Nhiên khóc ở trong lòng Lục Quyền Huy, dường như muốn khóc đến chết: “Em đang nói chuyện với mấy phu nhân, cô ấy đột nhiên lao đến mắng em, đánh em, anh Quyền Huy, may mà anh đã đến, nếu không con của chúng ta….”

Đứa bé chính là điểm yếu của Lục Quyền Huy, nếu như không phải nể mặt nhà họ Thiệu, anh ta đã trở mặt ngay tại chỗ.

“Viên Viên, bình thường em tùy hứng, càn quấy cũng thôi đi, ông nội kêu anh bao dung một chút, cũng xem như là anh em trong nhà, sao em lại ra tay mạnh như vậy chứ, em không biết Nguyệt Nhiên đang mang thai sao? Đây là trường hợp nào, hợp lý sao?”

Thiệu Viên Viên tức giận đến mức nói năng lộn xộn, cao giọng nói:

“Lục Quyền Huy, anh đừng vội vịn vào quan hệ thông gia, trước khi hỏi ngược lại tôi sao anh không hỏi cô vợ hai mặt này của anh, hỏi xem rốt cuộc là cô ta có lòng dạ như thế nào? Lại dám vu khống chị dâu tôi có gian tình với người khác.”

Xung quanh đột nhiên trở nên xôn xao.

Vẻ mặt Lục Quyền Huy đột nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Đàm Nguyệt Nhiên ở trong lòng.

Đàm Nguyệt Nhiên cũng không ngờ Thiệu Viên Viên này lại điên đến mức này, trước mặt nhiều người như vậy mà cô ta cũng dám nói ra những lời này, vừa khóc vừa nói: “Rõ ràng chị nhìn thấy Diệp Châu Hạ cùng với một người đàn ông một trước một sau đi vào phòng, chị chỉ có lòng tốt nhắc nhở em, để tránh làm mất mặt nhà họ Thiệu, nhà họ Thiệu bị mất mặt em cũng không thể trách chị?”

“Vốn dĩ không giống như cô nói.” Sắc mặt Thiệu Viên Viên tái mét: “Đàm Nguyệt Nhiên, tôi đi xem không hề có chuyện này, cũng không có người đàn ông nào như cô nói, cô làm như này là đang phỉ báng danh tiếng nhà họ Thiệu.”

“Không thể nào.” Đàm Nguyệt Nhiên cắn chặt không buông tay: “Nếu như không có chuyện này, Diệp Châu Hạ đâu?”

Vừa nhìn là biết Thiệu Viên Viên đã ra tay với hai người Diệp Châu Hạ, trên người chắc chắn có dấu vết, chỉ cần Diệp Châu Hạ lộ diện là có thể nhìn ra.

Bầu không khí đột nhiên trở nên đông cứng lại.

Thiệu Viên Viên không khỏi hối hận về sự kích động của mình, nhưng bắt cô ta nuốt cục tức giận cô ta cũng không thể chịu được, tức giận đến mức run rẩy, rất muốn túm tóc Đàm Nguyệt Nhiên tát cho cô ta một cái để cô ta ngậm miệng lại.

Mọi người đang thảo luận, đột nhiên trong đám người vang lên một giọng phụ nữ sắc bén.

“Lão Lý, bà Lục mà ông mời đến đúng là không phải là người bình thường, tôi mới rời đi có một lúc, đã khiến bữa tiệc của ông trở nên rối loạn, gà bay chó nhảy, tôi thấy sau này các vị có tiệc gì cũng nên chú ý tránh mời bà Lục đây.”

Sắc mặt Đàm Nguyệt Nhiên và Lục Quyền Huy đều cứng đờ.

Đám người tự động tách ra, Bà Tống mặc một chiếc váy dài màu xám đi đến, lúc ánh mắt lướt qua Đàm Nguyệt Nhiên mang theo chút khinh thường.

“Châu Hạ muốn giúp lão Lý làm một bộ trang sức, tôi kêu người sắp xếp cho cô ấy đi dạo trong sơn trang, mệt thì đi ngâm nước nóng, vốn dĩ định lúc nữa kết thúc tôi sẽ đến tìm cô ấy, không ngờ trong miệng của Lục phu nhân, cô ấy lại cùng người khác gặp riêng? Vậy ý của cô tôi chính là bà mai sao?”

Sắc mặt Đàm Nguyệt Nhiên trở nên tái nhợt: “Tôi không có ý này, Bà Tống, tôi chỉ….”

“Cô chỉ ghen tỵ với Châu Hạ vì đã giành mất sự chú ý của cô, lão Lý đã giao cho cô ấy việc thiết kế trang sức, cô mất đi cái giao tình này nên trong lòng ôm hận, không ngần ngại bịa ra những tin đồn như này để hủy hoại danh tiếng của người ta.”

Nói đến đây, đôi mắt bà hơi nhướng lên, giọng nói lạnh lùng: “Lục Quyền Huy, ánh mắt của cậu bây giờ kém hơn trước không chỉ có một chút.”

Địa vị của Bà Tống ở đây rất đặc biệt, bà đã lên tiếng, ai còn tin lời Đàm Nguyệt Nhiên chứ, hơn nữa thấy dáng vẻ tức giận của Thiệu Viên Viên không phải là giả, rõ ràng là thực sự tức giận.

Những người ở đây đều là những người lòng dạ phức tạp, gió chiều nào xoay chiều đấy.

Những người đứng bên cạnh hai vợ chồng Lục Quyền Huy, thậm chí còn vô thức lùi lại phía sau, giữ khoảng cách để tránh khiến người khác nghĩ rằng bọn họ có quan hệ gì.

Lục Quyền Huy không còn mặt mũi, vẻ mặt vô cùng khó coi: “Chuyện này có lẽ là có hiểu nhầm gì đó, nhưng cho dù là nguyên nhân gì, làm náo loạn bữa tiệc tôi sẽ thay Nguyệt Nhiên bồi thường, mong Bà Tống cân nhắc đến tập đoàn Cố thị và ngài cũng xem như có mối quan hệ tốt….”

“Không dám….” Sắc mặt Bà Tống lạnh lùng: “Chỉ cần các người không gây chuyện, để cho bữa tiệc của tôi và lão Lý được diễn ra một cách thuận lợi và suôn sẻ tôi đã cảm ơn trời đất rồi.”

Lão Lý là người hòa giải, chuyện này không liên quan quá nhiều đến ông ta, nên lập tức lên tiếng hòa giải:

“Chỉ là cãi nhau một chút mà thôi, bỏ đi, mọi người đều rời đi đi, lúc nãy ai nói muốn xem bộ tủ mới của tôi….”

Mọi người đều là những người biết điều, Lý tổng cũng đã lên tiếng, cũng không thể ở lại xem náo nhiệt, lập tức nghe theo lời Lý tổng đi xem nội thất cũ, chỉ còn lại một vài người vẫn theo dõi từ xa.

Thiệu Viên Viên hung hăng liếc nhìn Đàm Nguyệt Nhiên, không có ý định dừng lại, tức giận rời khỏi phòng tiệc.

Lục Quyền Huy dường như cũng có mâu thuẫn, hai người một trước một sau rời khỏi bữa tiệc, Đàm Nguyệt Nhiên đỡ bụng đi theo sau, dáng vẻ rất thấp thỏm, lo lắng không yên.

Diệp Châu Hạ đứng ở tầng 2, một tay cầm túi chườm đá để chườm vết sưng đỏ trên mặt, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, sự lạnh lùng trong mắt càng sâu.

Cô không chủ động trêu trọc hai người này, Đàm Nguyệt Nhiên lại không muốn yên ổn, cứ muốn trêu trọc cô, đầu tiên là lén lút gửi ảnh cô và Cung Xuyên uống café với nhau, sau đó lại tính kế để Thiệu Viên Viên bắt gặp cô và Mạc Hiên tắm nước nóng, món nợ này cô sẽ nhớ kỹ, tương lai có một ngày cô sẽ một lần tính hết tất cả.

“Châu Hạ.” Giọng nói của Tống phu nhân đã kéo suy nghĩ của cô trở lại.

Lúc quay đầu lại, vẻ mặt của cô đã không phục lại như bình thường, mang theo sự xin lỗi nói: “Thật xin lỗi chị, lại tăng thêm phiền phức cho chị rồi.”

“Cái này thì phiền phức gì chứ, ngược lại may mà em phản ứng nhanh, không để con tiện nhân kia tính kế, nếu không hôm nay bữa tiệc này truyền ra ngoài nhất định sẽ bị người khác chê cười, chị thật sự sẽ trở thành bà mai.”

Nhắc đến chuyện này, Bà Tống lập tức không vui: “Cái con Đàm Nguyệt Nhiên này, cái thủ đoạn hèn hạ này cũng có thể sử dụng được, chị thật sự đã xem thường cô ta mà, cô ta với em không thù không oán, tính kế em như vậy làm gì?”

“Nói ra cũng xem như có chút ân oán.” Giọng nói của Diệp Châu Hạ mang theo sự bất lực.

“Ngày nhà họ Lục tổ chức hôn lễ, bọn họ có tặng cho ông nội em một bức tranh của nhà họ Cố, đừng nói bức tranh kia là giả, cho dù là thật nhưng thứ của nhà họ Cố bọn họ không thể tùy tiện đi tặng người khác, lúc đó em cũng không nghĩ nhiều đã lập tức ngăn lại.”

“Cái gì?” Bà Tống cau mày: “Còn có chuyện này?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK