Nhìn bề ngoài, ở nhà họ Thiệu cha hiền con hiếu, anh em hòa thuận, nhưng thật ra lại luôn ngầm mâu thuẫn, chuyện rất phức tạp, mà Thiệu Chiêu Tân này chắc chắn không hề mềm yếu, không có năng lực kém cỏi như vẻ bề ngoài.
Một lúc lâu sau, trong đình phát ra một tiếng cười nhạo. Thiệu Chiêu Tân thu cánh tay khoác trên người Diệp Châu Hạ lại, dửng dưng ngồi xuống: "Sao trước kia tôi lại không hề phát hiện chị thông minh như vậy nhỉ? Chỉ đi tù thôi mà chị lại thay đổi quá nhiều rồi."
"Đã đi dạo một vòng qua Quỷ Môn quan thì không thể không thông minh lên một chút mà, chẳng lẽ trở về lại tiếp tục để cho người ta gài bẫy hay sao?" Diệp Châu Hạ trả lời dứt khoát, vẻ mặt kiên định, bình tĩnh, khiến Thiệu Chiêu Tân không nhận ra chỗ nào khác thường. Anh ta cau mày, đang định hỏi gì đó thì tiếng chuông tin nhắn vang lên.
Diệp Châu Hạ cúi đầu liếc nhìn điện thoại, khi ngẩng đầu lên ánh mắt có chút phức tạp: "Ngại quá, chú ba, tôi còn có chuyện nên không thể tiếp tục ở đây nói chuyện phiếm với chú được, tôi đi trước nhé."
Nhìn dáng vẻ tiến lui hào phóng của cô, Thiệu Chiêu Tân càng cảm thấy nghi hoặc, trước kia bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể ép hỏi cô, nhưng từ lần giao thủ này thì thấy có lẽ chuyện sẽ không dễ dàng như vậy nữa.
Sau khi nhìn nội dung tin nhắn, Diệp Châu Hạ trở về phòng ngủ mở máy tính ra, tìm kiếm tin tức. Sau khi nhấn phím Enter “bộp” một tiếng, trên màn hình xuất hiện rất nhiều tin tức tiêu điểm của hôm nay, tiêu đề viết bằng chữ đỏ:
"Sau khi phát tin tức tìm vợ, tổng giám đốc trẻ của tập đoàn Lục thị lại cưới bạn thân của vợ chưa cưới, hình tượng chàng trai thâm tình đã sụp đổ"
"Video hiện trường lễ cưới của tổng giám đốc si tình tìm vợ Lục Quyền Huy đã lộ ra ngoài" "..."
Ấn mở bất kỳ website nào, phía dưới đều xuất hiện những bình luận đặc sắc của cộng đồng mạng.
"Vừa ăn cắp vừa la làng, người đàn ông này thật buồn nôn, sau này tôi sẽ không mua bất kỳ sản phẩm nào liên quan đến tập đoàn Lục thị nữa."
"Xương cốt vợ chưa cưới còn chưa lạnh, mà anh ta đã cưới ngay bạn thân của vợ chưa cưới rồi, chưa từng gặp ai đáng xấu hổ như vậy."
"Nghe nói cô gái kia đã mang thai, nhìn gương mặt đã biết là kẻ thứ ba, giả tạo."
"Khi xem tin tức tôi đang ăn cơm, thật buồn nôn."
"..." Diệp Châu Hạ lạnh lùng nhìn tình hình nghìn người chỉ trỏ này, khóe mắt liếc qua điện thoại di động, dừng lại trên tin nhắn vẫn còn trên màn hình.
"Tôi phát tin tức ra ngoài rồi, đã gây ra chấn động lớn, sau này tiếp tục hợp tác nhé chị."
"Muốn yên lặng phát tài mà không phải rước họa vào thân thì đừng chủ động liên lạc với tôi nữa, đây là vì tốt cho cậu." Sau khi nhắn tin xong, Diệp Châu Hạ xóa bỏ nội dung cuộc trò truyện, rồi ngẩng đầu nhìn hiện trường hôn lễ của hai người đó trên màn hình máy tính, đôi mắt trong veo không kìm được ánh lên vẻ căm ghét.
Lần này cô chỉ dạy dỗ bọn họ một chút mà thôi, đợi điều tra ra chân tướng sự thật, thì cô sẽ khiến đôi cẩu nam nữ Lục Quyền Huy và Đàm Nguyệt Nhiên này thân bại danh liệt, thậm chí cả nhà họ Lục sẽ không thể sống yên ổn ở Yến Kinh được nữa.
Đêm khuya, sau khi đổ nước tắm xong thì người giúp việc đều rất biết điều lui ra ngoài.
Diệp Châu Hạ ngồi trong bồn tắm lớn kỳ lưng cho Thiệu Vũ Khoa đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ bên cạnh. Cô xắn tay áo choàng tắm lên, cánh tay trắng nõn thon dài dùng sức, tâm trạng cô khá tốt nên thậm chí còn khẽ ngâm nga hát.
Thiệu Vũ Khoa đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy cô vui vẻ ca hát thì từ từ nhíu mày lại.
"Cô không thể an tĩnh một chút sao?"
Diệp Châu Hạ dừng động tác kỳ lưng lại, ngoẹo đầu quan sát anh một chút:
"Anh không thích bài hát này à? Vậy tôi sẽ đổi một bài khác là được."
Sau khi suy nghĩ một chút, cô tự nhủ: "Chắc anh không thích loại ca khúc đang thịnh hành này, vậy tôi hát cho anh một bài nhạc cách mạng nhé thế nào?"
Không đợi Thiệu Vũ Khoa đáp lại, cô đã lập tức ngâm nga:
"Tôi và tổ quốc của tôi, một khắc cũng không thể chia cắt..."
Gương mặt u ám của Thiệu Vũ Khoa đen lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Diệp Châu Hạ, cô nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi bảo cô yên tĩnh."
"Nghe không hay sao?" Diệp Châu Hạ ngoẹo đầu nhìn anh.
Thiệu Vũ Khoa quay đầu, ánh mắt gần như muốn giết người nhìn chằm chằm vào mắt cô, gằn từng chữ: "Tôi, không, muốn, nghe."
Diệp Châu Hạ giật mình, lẩm bẩm “không nghe thì không nghe” rồi dừng lại.
Đôi mắt Thiệu Vũ Khoa rất sắc lạnh, bị anh quét một cái sẽ giảm thọ mười năm. May mà hôm nay tâm tình cô không tệ, không cho ca hát thì cô dùng thêm sức kỳ lưng.
"Dùng sức thế này được chưa?"
Vẻ mặt Thiệu Vũ Khoa căng cứng: "Nếu cô còn tiếp tục lảm nhảm nữa thì tối nay hãy về phòng mình mà ngủ." Nghe vậy, Diệp Châu Hạ bỗng nhiên ngậm miệng lại, không can tâm tình nguyện lườm cái gáy của Thiệu Vũ Khoa, quản trời quản đất còn quản cả việc người ta nói chuyện. Phòng tắm lập tức yên tĩnh trở lại, Diệp Châu Hạ ngoan ngoãn ở phía sau kỳ lưng cho anh, sau đó dìu anh lên giường nghỉ ngơi.
Trước khi ngủ Thiệu Vũ Khoa có thói quen đọc sách, Diệp Châu Hạ nằm bên cạnh anh nhắm mắt lại, khuôn mặt nhẹ nhõm không còn vẻ nặng nề của hôm qua, kết hợp với dáng vẻ nhướng mày vui vẻ của cô vừa nãy trong phòng tắm, hình như tâm trạng khá tốt.
Tại sao chứ?
Thiệu Vũ Khoa nghĩ đến tin tức mà sỹ quan phụ tá thân cận vừa báo cho anh biết.
Vì hôn lễ của Lục Quyền Huy bị truyền thông phơi bày, bây giờ đang người người kêu đánh sao? Ánh mắt anh dần tối lại, hỏi:
"Hôm nay tâm trạng cô khá tốt nhỉ?" Diệp Châu Hạ vốn chưa ngủ, nghe vậy thì mở mắt ra, vừa nhìn đã thấy Thiệu Vũ Khoa hờ hững nhìn mình, nhìn không ra cảm xúc gì.
"Tạm được."
"Bởi vì Lục Quyền Huy sao?" Diệp Châu Hạ cảm thấy hơi hồi hộp, vẻ mặt cũng có vẻ lo lắng. Cô không nghĩ tới Thiệu Vũ Khoa lại tinh tế như thế, cô chỉ hơi thay đổi cảm xúc mà anh đã có thể nhanh chóng nắm được căn nguyên.
"Lục Quyền Huy à?" Cô giả bộ không hiểu: "Anh nói thế là có ý gì chứ?"
Thiệu Vũ Khoa nhìn cô, ánh mắt mang thêm vẻ áp bách nhìn chằm chằm cô nói:
"Hôm nay hôn lễ của nhà họ Lục đã bị phóng viên phơi bày."
"Ồ?" Vẻ mặt Diệp Châu Hạ cứng lại, sau đó mở to mắt: "Vậy chắc trên mạng sẽ chấn động rồi?"
Thiệu Vũ Khoa nhìn vẻ mặt cô thay đổi từ mờ mịt không hiểu đến lấy lại tinh thần, cẩn thận xác nhận, làm như hời hợt nói:
"Tin tức về hôn lễ của nhà họ Lục đã bị phong tỏa chặt chẽ, nhưng lại bị bại lộ, có chút kỳ quặc, phóng viên không có bản lĩnh lớn như thế."
Trong chăn, Diệp Châu Hạ âm thầm bóp lòng bàn tay, cơ thể hơi đổ mồ hôi.
"Cô có ý kiến gì về chuyện này không?" Thiệu Vũ Khoa bỗng nhiên hỏi cô.
Lòng bàn tay đau đớn khiến cô hồi phục năng lực tư duy, chuyện này cô làm gọn gàng, phóng viên cũng sẽ không dám mạo hiểm đắc tội hai nhà họ Lục và họ Thiệu mà khai cô ra.
Sau khi nghĩ rõ ràng điểm này, cô đã bình tĩnh lại.
"Tôi có thể có ý kiến gì không?"
Cô ngáp một cái, tỏ vẻ không thèm để ý: "Giấy không thể gói được lửa, hiện trường nhiều khách khứa như vậy, ai biết là ai lại nhanh mồm nhanh miệng nói cho phóng viên biết. Buổi chiều anh ta đã đắc tội ông nội, em cũng không muốn liên quan gì đến anh ta nữa, cứ để mọi người tự quét tuyết trước cửa đi."
Nói xong, cô lại ngáp một cái, quay lưng đi ngủ.
Thấy vẻ mặt cô mệt mỏi, không hề có hứng thú gì chuyện này, vẻ hoài nghi trong mắt Thiệu Vũ Khoa dần phai nhạt, ánh mắt lại dừng trên cuốn sách.
Nhưng anh lại nghĩ đến chuyện khác sau bữa tối: "Nếu cô đã biết bo bo giữ mình thì có lẽ nên cách xa Thiệu Chiêu Tân một chút."
Diệp Châu Hạ hơi sững sờ, nhưng cũng không xoay người lại. Quan hệ giữa Thiệu Vũ Khoa và cô không tốt, nên anh nói lời này chắc chắn không phải vì ghen, nhưng nghe cũng không giống là vì quan tâm thể diện bản thân.
Cô mơ hồ cảm thấy với bụng dạ của Thiệu Vũ Khoa, e là đã biết Thiệu Chiêu Tân có vấn đề, vừa nói câu này tám chín mươi phần trăm là để nhắc nhở mình.