Thiệu Vũ Khoa rít từng từ qua kẽ răng: “Ai cho cô cái gan đó?”
Cái quỷ gì vậy?
"Anh đang nói gì vậy? Tôi nghe... nghe không hiểu..."
"Hừm... Quyến rũ tôi không thành, sợ vị trí mợ chủ của mình khó lòng giữ được, cho nên chuẩn bị ra tay với Thiệu Chiêu Tân chăng?"
"..." Cô ngẩn ra rồi lập tức thầm than trong lòng.
Không phải chứ, Diệp Châu Hạ, rốt cuộc cô đã làm cái gì? Còn quyến rũ cả Thiệu Vũ Khoa nữa sao?
Cho dù không muốn cô đơn đi nữa thì cũng không đến mức đi dụ dỗ một người bị liệt nửa người dưới chứ! Chẳng lẽ Diệp Châu Hạ thích Thiệu Vũ Khoa thật?
"Anh mau buông tay, tôi sắp ngạt thở... sắp ngạt thở rồi..." Cô thực sự khó chịu, nước mắt lưng tròng, liên tục đập vào cánh tay anh.
Thấy cô thực sự hụt hơi, Thiệu Vũ Khoa lúc này mới buông lỏng tay.
Còn Diệp Châu Hạ thì gần như sắp chết, toàn thân mềm nhũn ngã trên mặt đất, xoa xoa chỗ vẫn in rõ dấu ngón tay trên cổ.
"Khụ..." Má ơi, đúng là muốn bóp chết cô mà.
Đàn ông đều thô lỗ như vậy sao?
"Mau cút cho tôi!" Thiệu Vũ Khoa xoay xe lăn, trong giọng nói của anh kìm nén sự tức giận, anh ngồi trên xe lăn nhìn cô một cách hung dữ.
Không truy cứu chuyện vừa rồi nữa sao?
Nhưng ngay khi chạm vào cái cổ suýt chút nữa bị bẻ gãy của mình, Diệp Châu Hạ nhịn không được ‘ồ’ một tiếng rồi đứng dậy khỏi mặt đất, tự chống đỡ cơ thể rời khỏi phòng ngủ của anh, còn tiện tay đóng cửa lại.
Lúc đóng cửa lại, cô chợt hiểu ra.
Với tính cách lạnh lùng, kiêu ngạo và đơn độc của Thiệu Vũ Khoa thì dù cho vợ và em trai mình lén lút với nhau, cũng không thể để lộ ra ngoài được.
Như vậy chẳng phải là tát thẳng mặt anh sao?
Nhưng sau đó cô lại nhận ra, anh đuổi cô ra khỏi phòng ngủ thì cô ngủ ở đâu?
Đúng là muốn lấy mạng người ta mà.
Cô nhìn quanh quất thì thấy bên cạnh phòng ngủ Thiệu Vũ Khoa còn có một căn phòng ngủ dành cho khách.
Diệp Châu Hạ mở cửa căn phòng bên cạnh ra, trong phòng bài trí rất đơn giản, một chiếc giường nhỏ, một tủ quần áo và một phòng tắm.
Thôi kệ, ngủ ở đây còn tốt hơn là bị cái tên tàn tật đó bóp chết.
Ban đêm gió thổi hiu hiu, cô đắp chăn mỏng nhưng ngủ không yên, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Một chiếc Rolls-Royce màu đen bị xe tải lớn lao ra từ góc đường chèn nát, lửa cháy ngút trời, nhân viên y tế đưa hai thi thể đã cháy đen ra.
Đó là ba và mẹ của cô.
Trang đầu các tờ báo màu đen đều viết: “Vào lúc 5 giờ sáng hôm nay, một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng đã xảy ra ở vùng ngoại ô thành phố Yến Kinh, doanh nhân đang nổi trong giới kinh doanh là Cố Khải cùng với vợ đã bất hạnh chết trong vụ tai nạn, thiên kim của Cố Thị là Cố Quỳnh Cúc đã mất tích hôm qua hiện vẫn chưa rõ tung tích... Vị hôn phu của cô là Lục Quyền Huy đang tiếp nhận điều tra của cục cảnh sát cũng đã treo thưởng 15 tỷ cho ai tìm được vị hôn thê mất tích của mình.”
Ha ha... Lục.. Chính.. Lăng...
Ba chữ ấy giống như một con dao găm đâm sâu vào tim cô.
Cố Quỳnh Cúc chính là kiếp trước của cô còn Lục Quyền Huy chính là tình yêu mà cô đã hao tâm tổn sức.
Nhưng cuối cùng thứ cô đổi lại được lại chính là sự phản bội của anh ta, thậm chí anh ta còn hy vọng rằng cả ba người nhà cô đều chết trong vụ tai nạn xe hơi đó!
Hôm đó, có mấy gã đàn ông hung hãn đã đuổi theo phía sau cô, ý đồ muốn giết cô, nhưng mãi đến khi cô nhảy xuống biển mới biết hóa ra, bọn chúng đều làm theo chỉ thị và kế hoạch của Lục Quyền Huy.
Anh ta là người mong cô chết nhất!
Lục Quyền Huy, hiện tại anh có sung sướng không?
Anh lấy tiền của nhà họ Cố đi nuôi người phụ nữ mà anh yêu.
Anh đừng vội, tôi sẽ nhanh chóng đến tìm anh để tính sổ thôi.