• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang buồn nôn thì lại chợt trông thấy dáng vẻ mê mẩn của Diệp Thư Sương, cảm giác khinh bỉ dâng lên trong lòng cô, cả gia đình này đúng là không một ai tốt lành, trong đầu toàn âm mưu.

Cô đã lấy được thứ mà mình nên lấy, sau này sẽ không bao giờ dính dáng gì đến mấy người này nữa.

"Vũ Khoa, muộn rồi, chúng ta đi thôi."

Câu nói này của Diệp Châu Hạ làm ông Diệp vốn đang hào hứng nói liên thiên chợt tối sầm mặt mũi.

Triệu Linh Mỹ ngồi bên cạnh vốn rất giỏi đoán ý người khác, bà ta trông thấy vậy liền gắt giọng nói: "Châu Hạ con nói gì vậy? Đây là lần đầu con rể tới nhà chơi, con không để cậu ấy ở lại ăn cơm, nếu để bên thông gia biết thì chúng ta còn mặt mũi gì nữa."

Diệp Châu Hạ vaanc vô cùng thờ ơ, cô nói:

"Anh ấy không ăn đồ bên ngoài, hôm nay uông hai ly trà đã là nể nang lắm rồi."

Mặc dù bây giờ Thiệu Vũ Khoa chỉ đang nhận chức hành chính trong quân đội, thế nhưng chức vị của anh trước kia cũng rất có quyền có thế, những kẻ thù ghét anh nhiều không đếm xuể, vì phòng vừa chuyện không may nên anh chưa bao giờ ăn thứ gì bên ngoài cả, đi đâu cũng sẽ đưa theo rất nhiều bảo vệ, sợ sẽ gặp phải tai nạn gì.

Vì vậy nên hôm nay anh mạo hiểm đi tới nhà họ Diệp như vậy khiến cô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Cũng đã nói đến mức này rồi, vẻ mặt Triệu Linh Mỹ cũng vô cùng gượng gạo, ông Diệp trách bà ta lắm mồm liền trừng bà ta một cái, đoạn ông ta quay lại nói với một giọng điệu rất hiền lành và thân thiết:

"Đúng đó, ăn cơm bên ngoài không được an toàn, cậu vẫn nên đi về với Châu Hạ thì hơn, ở ngoài lâu quá ba cũng không yên tâm."

Thiệu Vũ Khoa lại hờ hững nói: "Không sao cả, thình thoảng ăn bên ngoài cũng không sao."

Diệp Châu Hạ nghe thế thì không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, rốt cuộc thì hôm nay anh tới đây để làm gì vậy?

Trên bàn cơm, Thiệu Vũ Khoa và Diệp Châu Hạ ngồi cạnh nhau, đôi diện hai người là Thẩm Quốc, cách xếp chỗ như vậy thật vô cùng khó hiểu, mà hai bên mỗi lần ngước mắt lên lại đụng mặt nhau càng khiến bầu không khí trở nên kỳ quái hơn.

"Anh rể à, anh ăn đi."

Diệp Thư Sương bỗng nhiên đứng dậy gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong chén của Thiệu Vũ Khoa: "Đây là món sở trường của đầu bếp nhà chúng em, rất là ngon luôn."

Diệp Châu Hạ khinh bỉ nhìn vòng eo dẻo quẹo như con rắn của cô ta, nếu ở đây mà có cây cột thì chắc cô ta cũng đã quấn lên rồi.

Đúng là không biết xấu hổ.

Thiệu Vũ Khoa không trả lời cô ta, anh thoáng cau mày rồi đưa tay trút đồ ăn trong chén mình vào chén của Diệp Châu Hạ, sau đó lại cầm ly nước lên uống, chẳng thèm nể nag gì ai, hoàn toàn là lơ Diệp Thư Sương.

Bầu không khí chợt như đông cứng lại.

Tuy cô Diệp Châu Hạ thấy sướng thầm trong lòng, thế nhưng cô cũng không thể khiến người nhà họ Diệp cảm thấy Thiệu Vũ Khoa coi khinh bọn họ, không thèm chừa cho bọn họ chút sĩ diện nào, không biết sao cô lại đột nhiên đánh bạo gắp một miếng thịt bò đưa đến bên miệng Thiệu Vũ Khoa rồi làm bộ thở dài nói:

"Tuy anh không quen ăn đồ bên ngoài, nhưng dù sao cũng đã ngồi xuống rồi, cứ thử một miếng đi. Đừng khiến em gái em phải khó xử, con gái mà, da mặt mỏng lắm."

Nét diễn này giả trân tới mức chính cô còn thấy buồn nôn.

Thiệu Vũ Khoa cũng nhìn cô chằm chằm, vẻ khó tin chợt thoáng hiện lên trên khuôn mặt anh, nét mặt đó của anh như thể vừa nhìn thấy một bệnh nhân tâm thần vậy.

Tiêu rồi!

Lúc này trong đầu Diệp Châu Hạ chỉ còn một suy nghĩ thôi, đó là não cô có vấn đề rồi nên mới muốn gắp đồ ăn cho anh ta, tên này mà ăn thật thì chắc ngày mai trời sẽ có bão to.

Cô đang suy nghĩ thì bỗng một cảnh tượng kỳ lại diễn ra trước mắt.

Thiệu Vũ Khoa đột nhiên cúi mắt, đưa tay đỡ lấy bàn tay đang định rụt về của cô, sau đó anh khẽ mở miệng ăn miếng thịt trên đũa.

Diệp Châu Hạ thấy thế liền ngẩn ra, sao hôm nay anh lại hợp tác vậy? Bị ai nhập sao?

Không riêng gì Diệp Châu Hạ mà cả bốn người nhà họ Diệp trên bàn đều há hốc mồm nhìn nhau, nếu lúc trước có người vẫn còn nghi ngờ địa vị của Diệp Châu Hạ ở nhà họ Thiệu thì khi thấy cảnh tượng này cũng chẳng còn hoài nghi gì cả.

Diệp Thư Sương tức đến méo cả mặt.

Cơm nước xong xuôi, sau khi nhìn thấy Diệp Châu Hạ đi vệ sinh thì Thiệu Vũ Khoa liền nhìn thoáng qua ông Diệp.

"Bác trai có biết chơi cờ không?"

Anh gọi ông ta là "bác trai", tuy như vậy không hợp lễ nghĩa song cũng không ai dám hó hé gì.

"Thỉnh thoảng mới chơi, cũng không giỏi lắm." Ông Diệp có vẻ lúng túng.

"Tôi cũng đã lâu rồi không chơi, đánh một ván đi, vừa hay tôi có chuyện cần hỏi bác trai."

"Được, đến phòng làm việc đi, tôi đi lấy bàn cờ."

Lúc Diệp Thư Sương bước xuống lầu thì không trông thấy Thẩm Quốc đâu cả, lại thấy lính của Thiệu Vũ Khoa đang đẩy anh vào trong phòng làm việc, cô ta nhìn dáng vẻ tuấn tú bệ vệ của anh, rồi lại quay qua nhìn cảnh tượng phô trương ngoài cửa, ánh mắt cô ta đanh lại, lòng đố kị lại bùng lên.

Diệp Châu Hạ vào nhà vệ sinh rửa tay, cô cố ý giấu chiếc hộp vào sâu trong túi rồi mới yên tâm bước ra ngoài.

Ngờ đâu vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì đã trông thấy một người đang đứng đó, có vẻ như người kia đã cố ý chờ sẵn từ lâu.

"Châu Hạ." Trong ánh mắt của Thẩm Quốc đong đầy vẻ áy náy.

"Có việc gì à?"

Diệp Châu Hạ vẫy vẫy bọt nước đọng trên tay, đang lúc cô thầm ước mình sẽ không phải nghe thấy mấy câu nói kinh điển của đám tên đàn ông cặn bã thì Thẩm Quốc đã bắt đầu lên tiếng.

"Em dạo này sao rồi?"

Mí mắt cô giật giật, cố nén sự khinh bỉ đang tuôn trào trong lòng, trả lời anh ta với vẻ miêng cưỡng.

"Rất tốt."

"Anh ta có tốt với em không?"

"Tốt."

"Người nhà họ thì sao?"

Chậc! Đúng là bài ca muôn thuở của đám trai khốn nạn, Diệp Châu Hạ phục anh ta sát đất, cô thật sự không chịu nổi nữa, ngẩng đầu lên nói:

"Anh hỏi mấy câu này có tác dụng gì không?"

Khuôn mặt Thẩm Quốc trắng hếu, vẻ đau đớn cùng cực nói: "Châu Hạ, nếu anh biết trước là sau khi chia tay anh em sẽ tự hủy hoại mình rồi cưới một người như vậy thì dù có thế nào anh cũng sẽ không bông tay."

"Sao?" Diệp Châu Hạ ngớ ra, vẻ mặt cô vô cùng khó hiểu.

"Anh biết em có nỗi khổ tâm riêng, tính em hiền lành từ trước đến giờ không tranh giành gì với ai, người tàn tật như Thiệu Vũ Khoa chắc chắn sẽ không đối xử tốt với em..."

"Dừng lại dừng lại."

Diệp Châu Hạ hết chịu nổi rồi, cô lui về sau vài bước tránh xa Thẩm Quốc ra, sau đó nhìn anh ta từ đầu tới chân một lượt, khuôn mặt cô bỗng đanh lại.

"Anh bị mất trí nhớ hay ký ức của tôi bị sai vậy? Nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc trước là do anh lên giường với Diệp Thư Sương rồi chia tay tôi mà, với cả tôi gả cho Thiệu Vũ Khoa sao lại bảo là tự hủy hoại mình? Ở nhà họ Thiệu tôi rất thoải mái."

"Chuyện của Thư Sương là anh có lỗi với em, tại anh say quá, mà đó lại là lần đâu tiên của cô ấy, nhưng trong lòng anh lúc nào cũng có em..."

"Dừng."

Diệp Châu Hạ thấy anh ta vẫn cứ u mê như vậy thì dứt khoát nói:

"Cô ta đã yêu đương từ năm mười hai tuổi rồi, không biết đã thay bao nhiêu người bạn trai, lần đó là lần đầu tiên? Thẩm Quốc, anh bị đần à?"

Khuôn mặt Thẩm Quốc chợt cứng đờ, trông anh ta có vẻ rất xấu hổ, song vãn cố nói: "Em hiểu lầm rồi, Thư Sương đã giải thích với anh, chuyện không phải như vậy đâu."

"Được rồi, anh không tin phải không?"

Diệp Châu Hạ nhìn về phía phòng làm việc: "Tôi dám cá với anh, lúc này Diệp Thư Sương đang ở trong phòng làm việc dán mắt vào Thiệu Vũ Khoa, nghĩ cách quyến rũ ông anh rể của mình."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK