Lâu lắm rồi cô không được yên tĩnh hưởng thụ một bữa ăn như vậy, lúc còn trong tù, mọi người đều tranh giành sợ mất chén cơm của mình, lúc quay về nhà họ Thiệu, bên tai toàn là tiếng chê trách và mắng chửi không ngừng.
Nửa tiếng sau, lúc cô gần ăn xong, đằng sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân xuống cầu thang.
Thiệu Viên Viên mặc bộ đồ hiệu Chanel mới nhất, cất bình nước hoa mini vừa mới sử dụng xong vào túi.
Lê Chi Dung lập tức gọi cô ta lại: “Viên Viên, con đi mua đồ dự tiệc sao, đưa chị dâu con đi cùng đi!”
“Chị dâu?” Hai chữ này làm vẻ mặt Thiệu Viên Viên như run lên, đôi mắt dưới mái tóc xoăn gợn sóng hiện lên vẻ kinh ngạc, cô ta không tin vào tai mình.
“Mẹ mới nói gì đó?” Cô ta dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Diệp Châu Hạ đang thong thả ung dung ăn xong miếng thịt bò cuối cùng.
Mặt trời mọc đằng Tây à, mẹ cô ta lại gọi Diệp Châu Hạ là “chị dâu của con”.
Diệp Châu Hạ ho khan, làm lơ ánh mắt đầy địch ý của Thiệu Viên Viên, nuốt miếng thịt bò cuối cùng xuống, vẻ ‘ôn nhu săn sóc’ nói: “Không cần đâu mẹ, con mặc đại cái gì cũng được, nhà chúng ta cũng không làm ăn, không nên lãng phí quá nhiều tiền vào chuyện này.’
“Như vậy sao được? Đây là chuyện liên quan đến mặt mũi.”
Lê Chi Dung lấy một tấm thẻ ra, đặt lên bàn: “Cầm, nhớ chọn chọ Vũ Khoa một bộ luôn.”
Thiệu Viên Viên gần như là trợn mắt há hốc mồm, hôm nay mẹ sốt ngu người rồi sao?
Ân cần với Diệp Châu Hạ như vậy làm gì chứ?
Nhìn tấm thẻ vàng rực kia, mắt Diệp Châu Hạ sáng lên, lại kiềm chế cảm xúc dâng trào trong lòng, giả bộ ỡm ờ cầm lấy: “Vậy cảm ơn mẹ!”
Tiếng mẹ này gọi rất lớn, Lê Chi Dung ngẩn ra, lúc hoàn hồn lại, Diệp Châu Hạ đã đứng dậy chạy đến trước cửa đổi giày.
“Chậc! Giả bộ hay thật!” Thiệu Viên Viên khinh thường nói thầm, xách túi, giẫm giày cao gót cộp cộp mở cửa ra ngoài.
Trong cửa hàng lễ phục xa hoa ở Yến Kinh.
Thiệu Viên Viên vừa đến nơi đã được nhân viên trong cửa hàng vây quanh, năm nhân viên bán hàng trong cửa tiệm đều vây xung quanh Thiệu Viên Viên giới thiệu không ngừng.
Thiệu Viên Viên cũng là một người không có chủ kiến, còn chưa mặc thử quần áo, chỉ trong chớp mắt, bên cạnh cô ta đã có bảy tám túi đựng đồ trang sức rồi.
Tuy Diệp Châu Hạ bị ngó lơ, nhưng cũng vui vẻ thoải mái, một mình đi dạo trong cửa hàng treo đầy lễ phục, cuối cùng chọn một chiếc đầm lụa màu bạc trễ vai.
Bộ đầm này nhìn sơ qua thì chẳng có gì thu hút, lúc cô yêu cầu muốn mặc thử, nhân viên cửa hàng bên cạnh nhìn lướt qua, do dự hỏi cô có phải quá đơn giản rồi không.
“Không sao, bộ này, còn cả dây chuyền và khuyên tai ở bên kia, hai chiếc nhẫn ở chỗ này, làm phiền lấy cho tôi thử.”
Tuy nhân viên cửa hàng không biết thân phận của cô, nhưng cũng đoán dù sao cũng là người đi theo cô hai nhà họ Thiệu ka, chắc cũng có thân phận không bình thường, cho nên cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng cầm những món cô muốn đến.
Lúc trước Cố Quỳnh Cúc học ngành thiết kế trang sức, nhạy bén với thời trang, cô biết phải làm thế nào để phát huy ra được ưu thế lớn nhất của một bộ trang phục, rồi nên phối đồ trang sức như thế nào mới làm nổi bật được, đây là sở trường của cô.
Thiệu Viên Viên ở bên kia cũng đã lựa quần áo xong, gần như vào phòng thử đồ cùng một lúc với Diệp Châu Hạ.
Mười phút sau, nhân viên cửa hàng kéo màn của phòng thay quần áo ra.
Diệp Châu Hạ mặc bộ đầm màu xám bạc trễ vai, dáng người rất đẹp, vòng eo nhỏ nhắn được tôn lên triệt để, màu xám bạc càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, giống hệt như một cô công chúa tuyết, tóc búi cao đơn giản.
Cô đeo đôi bông chỉ bạc, sợi dây chuyền hình nước mắt nhân ngư nằm trên phần xương quai xanh đang rất hot hiện nay, tuy đơn giản nhưng lại thời trang mà không kém phần ưu nhã.
Lúc màn bên Thiệu Viên Viên được kéo ra, lập tức nhìn thấy năm nhân viên bán hàng trước mặt mình đang nhìn chằm chằm cửa phòng thay quần áo bên cạnh không chớp mắt, trong mắt là vẻ hâm mộ và tán thưởng.
Theo tầm mắt của bọn họ, lúc cô ta nhìn thấy Diệp Châu Hạ, sắc mặt lập tức thay đổi.
Bình thường không cảm thấy gì nếu so với vẻ trong sáng thoát tục của Diệp Châu Hạ, bộ quần áo đầy trang sức xa hoa của cô ta lại lòe loẹt hệt như một cây thông Noel.
Cô ta cắn chặt răng, tức giận quát nhân viên tư vấn.
“Ai chọn bộ quần áo này cho tôi, không đẹp chút nào cả, chọn lại bộ khác.”
Nhân viên tư vấn rất áy náy, cũng không dám đắc tội cô hai này, vội vã chạy đi như con quay.
Diệp Châu Hạ xoay một vòng trước gương, hài lòng quay đầu lại nhìn nhân viên cửa hàng nói: “Tôi mua bộ này, gói lại giúp tôi, trang sức cũng mua hết, đúng rồi, giúp tôi gói luôn bộ đồ vest nam ở bên kia nữa.”
Lê Chi Dung đã dặn cô mua cho Thiệu Vũ Khoa một bộ, cô vẫn chưa quên.
Cà thẻ mua đồ xong, còn nghe thấy tiếng Thiệu Viên Viên đang tức giận mắng nhân viên tư vấn trong phòng thay đồ, Diệp Châu Hạ cũng lười nghe tiếp, mở cửa ra định đi dạo xung quanh.
Mới vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng ‘tách tách” nho nhỏ, cô không quay đầu lại, nhưng từ khóe mắt nhìn thoáng qua tủ quầy của cửa hàng, cô thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang cầm máy ảnh, hướng ống kính vào trong cửa hàng chụp liên tục.
Diệp Châu Hạ suy nghĩ một lúc, nghĩ giới giải trí dạo gần đây chẳng có tin tức gì hot cả, paparazzi cũng không có gì để chụp, cho nên hôm nay chuyện Thiệu Viên Viên ra ngoài mua sắm cũng miễn cưỡng có thể đưa lên làm tin được.
Nhìn chằm chằm phóng viên kia một lúc, cô hơi đảo mắt, nghĩ đến chuyện gì đó, liền bước sang.