- Nhị muội, tỷ đến thăm muội đây.
Căn phòng không có ánh sáng chiếu vào trong nhiều ngày đã tạo ra mùi ẩm mốc rất khó ngửi. Quách Tuệ nhíu mày, đưa khăn tay lên mũi xoa xoa.
Quách Tuệ nhìn quanh căn phòng. Căn phòng trống trơn ngoại trừ bụi bẩn, mạng nhện và mùi hôi thì cũng chỉ có thêm một cô nương.
Nàng ấy như một bóng ma, lặng lẽ ngồi trong góc tối của căn phòng. Nàng ta vô thần nhìn Quách Tuệ, sau đó bật cười - một nụ cười chua xót.
- Ngươi đến đây làm gì?
Quách Tuệ mỉm cười, không đáp.
Bên cạnh có nhiều nha hoàn chạy lăng xăng quét tước, chuẩn bị ghế ngồi và trà nóng.
Mọi thứ xong xuôi, nha hoàn mời Quách Tuệ ngồi xuống, sau đó cung kính dâng lên trà nóng. Quách Tuệ tao nhã nhấp một ngụm trà, sau đó mới đáp lời vị cô nương ấy.
- Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Ta đến thăm muội muội.
Vị cô nương ấy nhếch mép cười chế giễu bản thân, sau đó mới nói.
- Đông viện suốt một năm qua ngoại trừ nha hoàn mang cơm đến, thì chẳng có ai muốn đến. Điều buồn cười là hôm nay Đông viện được quét tước chỉnh chu là vì nhờ phúc của ngươi - người mà ta vô cùng căm hận.
Quách Tuệ xì cười. Nàng đặt tách trà xuống bàn, sau đó liếc nhìn sang nha hoàn đứng bên cạnh và nói.
- Lan Túc, gọi Tuyết Vũ vào đi.
Lan Túc cung kính gật đầu đi ra ngoài. Không bao lâu sau đó, Tuyết Vũ bước vào. Tuyết Vũ kéo theo một đứa trẻ. Đứa trẻ bị trói chặt hai tay, miệng khóc rống. Thấy đứa trẻ khóc, Tuyết Vũ thẳng tay tát vào mặt đứa trẻ một cái thật mạnh.
- Im miệng!
Đứa trẻ bị đau nên cũng không dám kêu gào, mà chỉ thút thít khóc.
Cô nương kia ngồi trong phòng nhìn thấy đứa trẻ bước vào thì bắt đầu có phản ứng. Nàng đưa hai tay chống trên sàn, sau đó nàng cố dùng lực của đôi tay để trườn về phía trước.
Quách Tuệ ngồi trên ghế thoả mãn nhìn người kia đang chật vật di chuyển. Quách Tuệ cười to, sau đó nói.
- Quách Ngọc, di chuyển có khó khăn lắm không?
Đúng vậy, cô nương ấy tên là Quách Ngọc. Quách Ngọc là nhị muội của Quách Tuệ. Cả hai đều là con gái của Thừa Tướng đại nhân, chỉ khác ở chỗ Quách Ngọc là con của vợ cả còn Quách Tuệ là con của thiếp thất.
Quách Ngọc không quan tâm đến lời nói của Quách Tuệ, mà vẫn cố trườn về phía trước. Sở dĩ Quách Ngọc chỉ có thể trườn mà không thể đi là vì nàng ấy liệt hai chân. Quách Ngọc cố gắng hết sức cũng chỉ trườn được khoảng cách mười bước chân, còn đến một nửa đoạn đường mới có thể đến gần đứa trẻ.
Tuy nhiên, đứa trẻ nhìn thấy Quách Ngọc lại khóc rống, chạy lại bên cạnh Quách Tuệ và nói.
- Đừng đến đây, đừng đến đây. Dì ơi, mang con quái vật đó đi đi. Đừng để nó đến gần con.
Quách Ngọc nghe đứa trẻ nói thì cũng dừng động tác. Nàng cười trong đau đớn.
“Đúng vậy, mình là một con quái vật. Một con quái vật chỉ có thể lê lết trên sàn với đôi chân mềm nhũng, hôi thối. Mình xấu xí và kinh tởm đến mức ngay cả con trai cũng không nhận ra.”
Quách Ngọc đột nhiên ngửa cổ lên trời cười lớn.
- Ông trời, vì sao? Vì sao ông lại hành hạ ta như vậy?
Quách Tuệ lặng yên nhìn Quách Ngọc điên loạn cười. Đợi đến khi Quách Ngọc đã kêu gào đủ, Quách Tuệ mới lên tiếng.
- Thật điếc tai! Trói ả ta lại!
Nghe được Quách Tuệ ra lệnh, ngay lập tức có hai gia đinh cao to tiến lại gần Quách Ngọc. Bọn họ kéo lê Quách Ngọc, sau đó dùng dây thừng trói hai tay nàng lại.
Quách Ngọc vô lực ngồi trên mặt đất. Nàng cúi mặt nhìn xuống đôi chân bị nát xương chỉ có lớp da cứ bao lấy bên ngoài. Quách Ngọc rơi nước mắt. Nàng khóc cho số phận, nàng khóc cho bản thân, nàng khóc cho sự ngu ngốc của mình.
Quách Tuệ nhìn Quách Ngọc đau đớn thì lại cười vui vẻ. Ả ta tiến lại gần Quách Ngọc, vung chân đạp một cái thật mạnh lên đầu Quách Ngọc, và nói.
- Quái vật! Ngươi là một con quái vật.
Quách Ngọc bị đau cũng không kêu một tiếng, mà chỉ ngước đầu lên phun ra một bãi nước bọt. Quách Tuệ bị dính dơ, ả tức giận đưa tay cầm lấy bình trà gần đó ném thẳng vào mặt Quách Ngọc. Nước trà nóng làm mặt Quách Ngọc bị bỏng nặng, thêm vào đó là những mảnh vỡ đâm vào da thịt khiến mặt Quách Ngọc be bét máu.
Quách Ngọc đau đớn nhưng lại không khóc. Nàng ta cười ha hả như một kẻ điên.
- Đúng vậy, ta là một con quái vật. Cách đây bốn năm ta thay tên khốn ấy đỡ một nhát kiếm, khiến bên má trái của ta xuất hiện một vết sẹo dài và kể từ đó các ngươi không cho phép ta gặp Hạo nhi. Cách đây một năm các ngươi cho người dùng chân đạp liên tục vào chân của ta trong nhiều ngày liền khiến xương chân dường như gãy nát và giam ta trong phòng tối, không cho ta tắm rửa, không cho ta trị thương khiến cho xung quanh ta không có người mà chỉ có ruồi bọ làm bạn. Ngày hôm nay, ngươi huỷ cả má phải của ta. Gương mặt ta không còn chỗ trống để các ngươi huỷ hoại, chân ta cũng không còn. Vậy các ngươi còn muốn làm gì tiếp theo?
- Đúng vậy, ngươi còn gì? Còn tay, còn bụng, còn cổ! Ngươi còn một cái mạng! Và hôm nay ta sẽ huỷ hết những thứ đó. Quách Ngọc liếc mắt nhìn Quách Tuệ, gào thét.
- Tiện nhân, câm miệng! Ngươi mới là quái vật. Một con quái vật ác độc.
Quách Tuệ cũng không đáp lời Quách Ngọc mà vẫy tay kêu thêm hai gia đinh cao to bước vào.
- Chặt tay ả ta. Lóc da bụng. Còn cổ? Ta không muốn ả chết quá dễ dàng... Thôi thì dùng nến làm bỏng hết phần da đó đi.
Hai gia đinh cảm thấy sợ hãi. Bọn họ chưa bao giờ làm những việc máu me như thế.
Nhìn hai gia đinh chần chừ, Quách Tuệ lại nói.
- Kéo hai tên vô dụng này ra ngoài loạn côn đánh chết. Gọi người khác vào đây cho ta.
Hai gia đinh bị nhận án tử kêu gào cầu xin. Nhưng cuối cùng vẫn không thoát chết.
Hai gia đinh mới vào cũng không dám không tuân lệnh. Bọn họ theo lời của Quách Tuệ chặt tay Quách Ngọc, lóc da bụng và để nến nhỏ từng giọt vào cổ Quách Ngọc.
Quách Ngọc gào thét như một con thú hoang bị thương. Nàng vùng vẫy muốn thoát khỏi nhưng đều vô dụng. Cuối cùng Quách Ngọc chỉ còn lại đầu và thân, nàng nằm trong vũng máu của chính mình. Quách Ngọc khó khăn hít thở. Từng cơn đau truyền đến khiến Quách Ngọc chỉ muốn chết đi.
Quách Ngọc không còn sức lực nhưng vẫn luôn miệng kêu.
- Quách Tuệ, tiện nhân, ngươi sẽ không có kết quả tốt.
Quách Tuệ cảm thấy đau đầu khi cứ phải ngồi nghe Quách Ngọc nguyền rủa. Ả ta đứng lên, liếc mắt nhìn Quách Ngọc.
- Còn mạnh miệng? Quách Ngọc, đừng nói ta ác độc. Vốn dĩ hôm nay ta muốn mẹ con ngươi cùng nhau chết, nhưng nay ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội.
Nói rồi, Quách Tuệ cho người trói con trai Quách Ngọc vào một cái ghế. Quách Tuệ vừa bước ra khỏi phòng vừa nói.
- Nếu ngươi có thể đến mở trói cho con trai của ngươi và mang hắn ra khỏi căn phòng này thì ta sẽ cho các ngươi một con đường sống.
Quách Tuệ độc ác cười ha hả. Ả ta đứng ở ngoài sân nhìn vào căn phòng. Các gia đinh bắt đầu đốt lửa. Căn phòng bị ngọn lửa của địa ngục bao lấy không còn kẽ hở.
Quách Ngọc nằm im trong phòng, nhìn con trai của mình đang kêu khóc. Nàng rất muốn chạy đến cứu lấy con trai mình, nhưng nàng không thể. Quách Ngọc lại khóc. Nàng khóc những giọt nước mắt cuối cùng của cuộc đời này. Nàng thề rằng, kiếp sau nàng sẽ không sống một cách uổng phí và ngu ngốc như vậy. Quách Ngọc vừa khóc vừa kêu to.
- Nếu có cơ hội, ta chắc chắn sẽ “báo đáp” lại những gì mà các ngươi đã cho ta. Ta sẽ trao trả lại tất cả!
Quách Tuệ đứng ngoài sân nhìn ngọn lửa hung hăng “nhai nuốt” căn phòng. Ả ta nghe được tiếng kêu của Quách Ngọc thì bật cười, đáp lời. - Ngu ngốc! Đợi ngươi có được cơ hội đó đi rồi nói.
Cuối cùng lửa cũng thiêu trụi căn phòng. Quách Tuệ hài lòng cười.
Bất ngờ, một cơn mưa ập đến. Những hạt mưa nặng nề rơi xuống đất, tạo thành tiếng “lộp bộp“. Quách Tuệ nhanh chân rời khỏi Đông viện, những người khác cũng nhanh chân rời đi.
Đông viện chỉ còn lại một đống tro tàn. Ngọn lửa yếu dần rồi dập tắt.
Lúc này, một tia sấm đánh thẳng vào khu vực vừa bị cháy.
“Ầm ầm”
....
- Mưa lớn quá! Rõ ràng vừa rồi trời còn trong xanh, nay lại tối đen còn có sấm chớp.
Một người phụ nữ đứng ở quầy hàng vừa lau mặt vừa nói. Nghe vậy, chủ cửa hàng cũng cười ha hả đáp lời.
- Phu nhân, chúng ta làm sao biết thời tiết sẽ như thế nào. Mới nắng lại mưa. Này! Phu nhân muốn mua loại ô nào? Cửa hàng của ta có đầy đủ.
Người phụ nữ kia cũng thôi phàn nàn, bắt đầu chọn ô.
Ngoài đường vắng hoe, người người đều chạy trốn cơn mưa.
Quách Ngọc nằm trên đường, từ từ mở mắt. Quách Ngọc lờ mờ nhìn thấy những hạt mưa đang rơi, những con người đang chen nhau trú mưa ở những cửa hàng.
Quách Ngọc nheo mắt.
“Mình còn sống? Rõ ràng mình bị lửa thiêu! Mưa? Cơn mưa đã dập tắt ngọn lửa?”
Quách Ngọc cũng không quan tâm tình huống của mình ra sao, mà lớn tiếng gọi.
- Hạo nhi! Con ở đâu?
Không nhận được câu trả lời, Quách Ngọc cảm thấy sợ hãi.
“Con trai của mình ở đâu? Mình đã được cứu vậy còn con của mình đâu?”
Quách Ngọc vội vã đứng lên, chạy đi trong mưa. Nàng chạy được vài ba bước thì đứng lại. Quách Ngọc hoảng loạn, sờ tay của mình
“Khoan đã. Tại sao... Tại sao... Tay, chân của mình vẫn còn?”
Lúc này, ngoài phố có một người thanh niên cao to đang nhanh chân chạy trốn cơn mưa. Người thanh niên hai tay che đầu, nhanh chân chạy về phía trước.
Quách Ngọc đang hoảng loạn thì cảm nhận được có người đang lao đến. Nàng vội vã muốn né tránh. Nhưng, “soạt” một tiếng. Nàng thấy người thanh niên dễ dàng chạy qua. Hắn ta chạy xuyên qua nàng.
“Hắn... Hắn... Xuyên qua người mình! Mình đã chết... Mình chỉ là một linh hồn...!”
Quách Ngọc run rẩy nhận ra sự thật. Nàng ngồi bệt xuống đất, hai tay sờ vào nền đất lạnh.”Mình đã chết, có lẽ Hạo nhi cũng chết...!”
Quách Ngọc ngồi dưới cơn mưa. Nàng không khóc, nàng chỉ lặng yên ngồi đó.
Đột nhiên, nàng thấy một bóng người quen thuộc.
“Phụ thân!”
Quách Ngọc nhìn theo người đàn ông đang cưỡi ngựa chạy nhanh trên phố.
“Tại sao... Phụ thân... Còn... Phụ thân còn sống?”
Quách Ngọc cảm thấy mọi thứ thật quá khó tin. Quách Ngọc nhanh chân chạy theo người đàn ông ấy.
Theo chân người đàn ông, Quách Ngọc đi đến một toà phủ lớn. Ở trước cổng đã có nhiều gia đinh đứng chờ sẵn.
- Lão gia, người về rồi.
- Chương Tân, Kiều nhi thế nào?
- An di nương... Lão gia, người vào trong rồi nói!
Quách Ngọc đứng nhìn phụ thân của mình lo lắng nói chuyện cùng Chương quản gia. Sau đó phụ thân của Quách Ngọc phất tay áo đi vào trong, không day dưa thêm nữa.
Quách Ngọc ngước mắt lên nhìn bảng hiệu. Trên bảng ghi dòng chữ to “Phủ Thừa Tướng“.
Quách Ngọc lẩm bẩm.
“Phủ Thừa Tướng... Phụ thân còn sống... Chương Tân vẫn làm quản gia... Chuyện gì đang xảy ra...?”
Quách Ngọc đau đầu, nàng đưa tay xoa huyệt thái dương. Hồi lâu suy nghĩ, Quách Ngọc quyết định đi vào phủ.
Vì nàng bây giờ chỉ là một linh hồn, không ai thấy nàng và cũng chẳng gì có thể cản chân nàng. Quách Ngọc một mạch đi vào trong.
Quách Ngọc thấy phụ thân của mình - Quách Thừa tướng, Quách An hối hả đi đến Kiều Yên viện.
Quách Ngọc cau mày.
“Kiều Yên viện? An di nương?”
Quách Ngọc thấy rất đông người ra vào Kiều Yên điện. Nàng cũng lặng lẽ “lướt” vào.
Bên trong viện tiếng kêu gào, tiếng cầu xin, tiếng mắng chửi và tiếng khóc hoà vào nhau tạo nên một âm thanh vô cùng “khủng bố” người nghe. Quách Ngọc không quan tâm, nhanh chân đi vào.
Vào đến chính viện, Quách Ngọc thấy Quách An đang lo lắng đi đi lại lại. Quách Ngọc nhìn xung quanh. Ở đây rất đông người. Quách Ngọc nhìn thấy các vị thiếp thất của Quách An ngồi trên ghế, ai ai cũng sợ hãi cúi đầu.
Bỗng, Quách Ngọc cứng đờ người.
“Nàng ta...”
Quách Ngọc thấy Quách Tuệ. Quách Tuệ ngồi trên ghế, gương mặt thanh tú, đôi tay nhỏ cầm tách trà. Quách Ngọc tức giận, lao đến muốn bóp cổ Quách Tuệ. Nàng vừa lao tới thì chợt thấy người ngồi bên cạnh Quách Tuệ. Quách Ngọc như tượng đá, nàng đứng im nhìn người kia.
“Đó... Đó là... Đó là mình...”
Quách Ngọc lúc này mới chịu suy nghĩ về những điều vô lý trước mắt nàng.
“Phụ thân còn sống, người vẫn còn là Thừa Tướng. Thừa tướng phủ vẫn còn lớn mạnh, vẫn là của phụ thân. Quách Tuệ cùng mình vẫn còn rất trẻ, vẫn là tiểu cô nương... Chuyện gì đang xảy ra...!”
Quách Tuệ bỗng ngửi được mùi khó chịu, nàng đưa khăn tay lên che mũi.
- Tại sao lại có mùi khét?
- Đại tỷ, làm gì có mùi khét?
Quách Tuệ cau mày, nhìn sang Quách Lan nói.
- Có lẽ ta nhầm...
Quách Tuệ khó hiểu “rõ ràng vừa rồi có mùi khét“.
Quách Ngọc lui ra xa vài bước. Nàng đưa tay lên ngửi ngửi.
“Mùi khét? Mình chỉ là linh hồn cũng có mùi?”
Mặc kệ Quách Ngọc đứng giữa phòng, mọi người vẫn tiếp tục công việc của mình. Lúc này, có một bà đỡ chạy ra. Bà đỡ quỳ xuống, run rẩy nói.
- Thừa tướng... An di nương cùng nhị thiếu gia...
Quách An đập bàn, giận dữ nói.
- Còn không mau nói?
Bà đỡ bị doạ, trên trán đầy mồ hôi.
- An di nương băng huyết, đã qua đời. Nhị thiếu gia, bị ngộp trong bụng mẹ nên cũng không thể sống sót.
Quách An như chết lặng. Ông ta vẫy tay cho bà đỡ lui ra. Lúc này, Quách An mới cứng rắn hỏi.
- Là ai? Vì sao Kiều nhi lại sinh non?
Mọi người đều sợ hãi. Chỉ có mình La di nương - La Bích Hân mạnh miệng đáp lời.
- Lão gia... Là Ngọc nhi vô ý đẩy Kiều muội muội.
Quách An cau mày. Ông ta không tin!
“Ngọc nhi luôn rất cẩn thận, không thể là Ngọc nhi. Ngọc nhi sẽ không làm thế.”
Quách An nhìn “tiểu Quách Ngọc”, nhẹ nhàng hỏi.
- Ngọc nhi, con thấy thế nào? Tất cả chỉ là hiểu lầm, đúng không?
“Tiểu Quách Ngọc” lúc này sợ hãi cúi đầu, không chịu giải thích. Quách An tức giận hỏi La di nương.
“Hân nhi, nàng nói như vậy thì có chứng cứ gì không?”
La di nương cảm nhận thấy Quách An không tin tưởng mình thì căm giận Quách Ngọc vô cùng. “Tiện nhân! Mẹ của ngươi mười bảy năm trước tranh dành với ta. Bây giờ ngươi cũng muốn tranh?”
La di nương cố gắng kiềm chế cảm xúc, sau đó mới nói.
- Lão gia, vừa rồi Trần ma ma nhìn thấy Ngọc nhi “vô tình” đẩy Kiều muội muội.
Quách An im lặng suy nghĩ, lúc lâu sau mới mở miệng.
- Gọi bà ta vào.
Trần ma ma được gọi vào. Bà ta quỳ dưới sàn, cúi đầu nói.
- Lão gia cho gọi Lão nô.
- Trần ma ma, bà đã chứng kiến những gì?
- Bẩm lão gia. Lão nô vừa rồi đi ngang hoa viên thì thấy một cô nương cùng An di nương đang đứng ở Đình Sen cãi nhau. Nào ngờ, cô nương ấy lại đưa tay đẩy ngã An di nương. Sau đó lão nô thấy vị cô nương ấy chạy về hướng Ngọc Cát viện. Lão nô sợ hãi chạy đến, cho người đưa An di nương về Kiều Yên viện và thông báo với La di nương. Lão nô còn nhớ rõ, cô nương ấy mặc áo choàng màu trắng, trên tay có đeo một chiếc vòng cẩm thạch. Nàng ta chạy nhanh nên làm bùn đất cùng nước mưa bắn lên áo choàng. Hơn nữa, nàng ta còn làm rơi một cái túi thơm. Lão nô đã nhặt nó và giao cho La di nương.
La di nương nghe vậy, cũng lấy túi thơm từ trong ngực áo giao cho Quách An.
Quách An nhìn túi thơm, đúng là túi thơm của Quách Ngọc. Ông ta lại nhìn “Tiểu Quách Ngọc”, nàng thật sự mặc một chiếc áo choàng màu trắng, tay nàng có đeo một chiếc vòng cẩm thạch. Hơn nữa, bên dưới tà áo còn dính nước mưa cùng một vài vết bẩn nhỏ.
Quách An lộp bộp trong lòng. Ông ta không muốn tin những điều Trần ma ma nói. Quách An lại một lần nữa hỏi “Tiểu Quách Ngọc“.
- Ngọc nhi, con mau nói! Vừa rồi con ở Ngọc Cát viện với ai. Vừa rồi con không hề ra hoa viên gặp An di nương của con đúng không?”
“Tiểu Quách Ngọc” ngu ngốc không hề biết rằng Quách An đang muốn giúp đỡ mình. Nàng chỉ chìm đắm trong nỗi sợ của mình. Nàng sợ Quách An sẽ tin lời của Trần ma ma nói, nàng sợ Quách An sẽ trách phạt nàng.
Nhìn thấy “Tiểu Quách Ngọc” không lên tiếng mà chỉ biết khóc, Quách An tức giận ném tách trà xuống sàn.
“Bốp”! Tách trà vỡ nát. Mọi người trong lòng đều một trận giật mình.
Đột nhiên, phía sau “Tiểu Quách Ngọc”, một nha hoàn lao ra kêu khóc.
- Lão gia... Tiểu thư vô tội... Là nô tỳ, là nô tỳ...
“Tuyết Lâm!”
Quách Ngọc tức giận dậm chân. Đời trước, năm nàng mười bốn tuổi, An di nương bị ngã cuối cùng mẹ con đều chết. Giống như bây giờ, Trần ma ma vu oan cho nàng, Tuyết Vũ lại ngốc nghếch lao ra nhận tội thay. Lại thêm La di nương thêm dầu vào lửa, Quách An đã cho người đánh chết Tuyết Lâm.
Quách Ngọc không muốn nhìn lại cảnh cũ. Quách Ngọc chạy đến bên cạnh “Tiểu Quách Ngọc”, hét lớn.
- Đồ ngốc, ngươi mau lên tiếng. Ngươi mau bảo vệ Tuyết Lâm.
Quách Ngọc lại quay sang Tuyết Lâm nói.
- Tuyết Lâm, đừng mà.
Tuy nhiên, nàng chỉ là một linh hồn vất vưởng, chẳng ai nghe nàng nói cũng chẳng ai nhìn thấy nàng.
Quách Ngọc tức giận hét lớn.
- Ông trời, vì sao ông trêu ta hết lần này đến lần khác? Ta đã chết, ông lại đưa ta đến đây, ông lại để ta tận mắt chứng kiến những người thân của mình bị kẻ xấu hãm hại. Nếu đã cho ta về đây, tại sao ông không cho ta sống lại? Tại sao?
Đáp lại lời Quách Ngọc là một tiếng “ầm ầm”, một tia sấm đánh ngang mái nhà.
Mọi người trong phòng đều cảm thấy một luồng gió lạnh luồn vào cổ, đi thẳng xuống sống lưng. Tiếng sét lại làm những người nhát gan kêu lên một tiếng “A...”
- Tuyết Lâm, không được nói bậy, lui xuống cho ta!
Quách Ngọc cất tiếng, khiến mọi người nhìn lại. Quách Ngọc cau mày.
“Chuyện gì? Tại sao bọn họ lại nhìn mình?”
Sau đó, Quách Ngọc mới để ý đến có điều không đúng. Nàng không còn đứng giữa phòng. Nàng đang ngồi trên ghế, ngồi tại vị trí của “Tiểu Quách Ngọc“.
“Chuyện gì thế này?”
Quách Ngọc vội vã đứng lên. Nàng nhìn xung quanh thấy mọi người đều kinh ngạc nhìn mình. Quách Ngọc tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng của “Tiểu Quách Ngọc“.
- Ngọc nhi, con làm sao vậy? Tại sao lại đứng lên?
Quách An thân thiết hỏi, lại khiến Quách Ngọc sửng sốt vô cùng.
“Phụ thân nói chuyện với mình? Phụ thân nhìn thấy mình... Mình đang tồn tại... Mình đang sống...? Chẳng lẽ hồn mình nhập vào thân xác của “tiểu Quách Ngọc”? Chẳng lẽ... Mình được sống lại lần nữa?”