Tận cho đến lúc này, Mộ Dung Diễn vẫn không hề biết sự tồn tại của bí kíp chế tạo vũ khí. Quách Ngọc cũng chưa hề can thiệp vào chuyện tình cảm của hai người. Mộ Dung Diễn thật tâm yêu Vạn Thanh Thanh. Chỉ có điều Vạn Thanh Thanh lại không biết vấn đề này.
Hôm nay Quách Ngọc đến phủ Quốc công phụ giúp đại cữu mẫu của nàng lo liệu việc hôn lễ, tuy không gấp rút nhưng cũng phải chuẩn bị thật chu toàn.
Trên đường trở về, Quách Ngọc lại gặp kẻ đáng ghét. Từ ngày gả cho Mộc Chân, Quách Lan luôn tìm cớ tìm gặp Quách Ngọc, khi thì ra oai, khi thì gây sự nhưng lần nào cũng thất bại trở về. Lần này lại gặp nàng ta trên đường lớn.
- Hoàng muội, có thời gian cùng ta dùng một tách trà không?
Quách Ngọc bật cười, từ khi thành bát hoàng tử bình phi, Quách Lan luôn miệng gọi nàng là hoàng muội, nghe có chút gượng ép.
- Bát tẩu, có chuyện gì quan trọng sao? Ta có chút mệt nên muốn về phủ nghỉ ngơi.
- Chỉ một chút thời gian muội cũng không dành cho ta được?
Quách Ngọc nhìn Quách Lan có vẻ không chịu buông tha, đứng giữa trời tiết lạnh giá như thế này đúng là khiến thị vệ của nàng chịu khổ.
- Được rồi, tới tửu lầu gần đó dùng tách trà nóng cũng được.
Hai đoàn xe nhanh chóng chạy đến Mãn Ngọc lầu.
Cả hai được đưa vào một gian phòng rộng rãi ấm cúng, thức ăn và trà nóng được mang lên.
Lúc này Quách Lan mới nói.
- Quách phủ vừa có thêm Trúc di nương, không biết muội muội cảm thấy thế nào?
Quách Ngọc lắc đầu, cười khổ. Cách đây mấy hôm, đại phu báo tin Trúc Tức mang thai được một tháng, vì thế nàng ta được nâng làm di nương. Việc Mộ Dung Hoa có thai khiến La di nương đứng ngồi không yên, hôm đó bà buộc lòng phải ném bỏ bát thuốc chuẩn bị sẵn cho Trúc Tức.
- Là việc vui!
- Sao cứ phải dối lòng? Muội muội cố gắng bấy lâu bây giờ lại mất trắng, thật đáng thương.
Quách Ngọc hứng thú cười híp mắt, nàng hỏi ngược.
- Mất trắng?
Quách Lan phe phẩy chiếc khăn tay, điệu đà nói.
- Bổn cung được phong huyện chúa, di nương được phong tam phẩm phu nhân, không lâu sau đó bổn cung lại thành bát hoàng tử bình phi. Muội nói xem, có phải muội mất trắng hay không?
Quách Ngọc phì cười trước sự ngây ngô và dốt nát của Quách Lan. Liếc nhìn cánh tay thon dài, trắng mịn, Quách Ngọc nhìn thấy ẩn hiện sau lớp áo là một vết thường mới.
- Tay của bát tẩu bị thương? Có vẻ giống vết roi. Sao thế?
Quách Lan nheo mày, nhắc đến lại càng khiến nàng tức điên. Từ ngày gả cho Mộc Chân, cứ mỗi lần hắn đến Tây viện ngủ lại thì ả tiện nhân ở Đông viện lại kiếm trò hành hạ nàng. Nàng nhịn nhục, vì yếu thế hơn. Đúng là khiến nàng phát điên, nếu nàng có cơ hội nàng nhất định sẽ trả lại gấp đôi nỗi uất nhục nàng gánh chịu. Lúc này, Tuyết Lâm bên cạnh đột nhiên ôm bụng, mặt nhăn lại tỏ vẻ rất đau. Quách Ngọc nhận thấy điều khác thường, nên nhìn bằng ánh mắt quan tâm. Tuyết Lâm nhăn mặt, xoa bụng ý bảo bụng nàng đang không tốt. Quách Ngọc phẩy tay ý bảo nàng ra ngoài. Tuyết Lâm vội vã lui ra, ra đến cửa đã bắt gặp Minh Tước.
- Nàng bị sao thế? Sao lại ra đây?
Không có thời gian dây dưa với Minh Tước, Tuyết Lâm chỉ kịp để lại một câu rồi bỏ đi.
- Bảo vệ tiểu thư, ta sắp không xong!
Tuyết Lâm chạy một mạch về hướng nhà xí, Minh Tước đứng lại bật cười.
- Đồ ngốc này!
Đứng một lúc, phía xa có một phi đao bay thẳng về phía Minh Tước. Hắn nhanh chóng lách người né trách, phi đao ghim vào cột to phía sau. Ngoái đầu nhìn lại, hắn thấy trên phi đao có đính kèm một mẩu giấy.
...
Độ khoảng hai tuần trà, Quách Ngọc trở tra. Minh Tước mở cửa giúp nàng. Không nhìn thấy Tuyết Lâm, Quách Ngọc vội hỏi.
- Tuyết Lâm đâu?
Minh Tước thản nhiên đáp lời.
- Tuyết Lâm bị đau bụng, chắc là do ăn trúng gì đó nên thuộc hạ đã cho ngươi đưa về phủ trước.
Quách Ngọc gật đầu, sau đó nhanh chóng đi ra xe ngựa. Nàng mặc một chiếc áo choàng lông thật dày nhưng vẫn cảm giác được cái lạnh cắt da. Hắt xì một cái, Quách Ngọc nhanh chóng bước vào xe đóng cửa gỗ lại.
Lúc này bên ngoài lại có tiếng vọng vào.
- Nguyên Ngọc!
Nhận ra đó là giọng của Mộc Huyền, Quách Ngọc đẩy mở cửa gỗ.
- Thất ca.
Mộc Huyền nhanh chân lại gần xe ngựa của nàng. Hắn hạ thấp giọng nói.
- Muội có thể đi cùng ta không? Ta biết có thể ta không đáng tin, nhưng có một số chuyện đang bất lợi cho muội.
Quách Ngọc cau mày, “bất lợi”?
Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, toàn là người của nàng và Nguyên Thiên Hữu.
Cuối cùng, Quách Ngọc cũng quyết định. Nàng che miệng ho nhẹ.
- Thất ca. Bọn họ sẽ bảo vệ muội nhanh chóng hồi phủ. Muội cảm thấy không khoẻ nên muốn về phủ, lần khác sẽ đi cùng huynh.
Bị từ chối, Mộc Huyền cảm thấy buồn, thấy trong lòng có chút mất mát.
Minh Tước lập tức cho đoàn xe khởi hành về phủ. Xe chạy một đoạn thì Quách Ngọc cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Vừa rồi lúc đi ra khỏi cửa nàng có thấy ám vệ của Minh Tước, nếu không phải trường hợp cấp bách hắn sẽ không cho gọi ám vệ.
“Hắt xì!”
Quách Ngọc lại hắt xì lần nữa, đột nhiên nàng nhận ra điều gì đó. Lúc này, xe ngựa bất thình lình ngừng lại. Quách Ngọc nắm chặt song gỗ trên xe ngựa. Tiếng Minh Tước bên ngoài vọng vào. - Tiểu thư, có mai phục!
Một lúc sau Quách Ngọc nghe được tiếng binh khí va chạm bên ngoài.
- Giết!
Tiếng hét lớn của bọn lạ mặt khiến Quách Ngọc cau mày. Nàng cố lắng nghe thanh âm ngoài kia, tay lại sờ lên ngực áo.
- Nguyên Ngọc! Đi cùng ta!
Tiếng Mộc Huyền hét lớn, Quách Ngọc ngạc nhiên.
“Sao hắn lại ở đây?”
Nàng muốn ra ngoài nhưng xe ngựa đột nhiên chuyển hướng và di chuyển rất nhanh. Quách Ngọc ngồi phía trong phải nắm chặt song gỗ mới không bị ngã. Được một lúc, lại nghe giọng Minh Tước vọng vào.
- Tiểu thư, vì quân địch quá đông nên thuộc hạ đành đưa tiểu thư đi trước. Chúng ta vừa vào một mảnh rừng nhỏ, phía trước là một ngọn đồi nhỏ, gần đây có một hang động. Tạm thời chúng ta sẽ trú ẩn ở đó và chờ viện binh.
Quách Ngọc không thắc mắc cũng không phản đối, nàng chỉ nhẹ “ừm” một tiếng.
...
Sau khi gặp mặt Quách Ngọc ở Mãn Ngọc lầu, Quách Lan hậm hực trở về phủ Bát hoàng tử.
Nàng đi một mạch vào trong, lại vô tình chạm mặt Trần Kiều Như. Quách Lan tâm trạng không vui nên cũng không dịu dàng như thường ngày, thêm vào đó là những gì Quách Ngọc nói với nàng.
- Tỷ tỷ, đi đâu vậy?
Biết Trần Kiều Như đang vội ra ngoài, Quách Lan cố tình ngăn cản.
Trần Kiều Như nắm chặt tay mềm. Nàng đang rất bận, không có thời gian day dưa với người đàn bà điên này. Trần Kiều Như vội lách mình đi.
Bị xem như không khí, Quách Lan tức giận hét.
- Tỷ tỷ, lần trước muội thấy có bóng nam nhân tại Đông viện, nhưng Chân hôm đó lại rời phủ.
Thấy Trần Kiều Như dừng chân, bả vai có chút run, Quách Lan đắc ý cười. Xem ra lần này Quách Ngọc không gạt nàng.
Lúc nãy, nàng dùng cái thai của Trúc Tức để chọc giận Quách Ngọc nào ngờ bị Quách Ngọc phản bác. Quách Ngọc nói bởi vì có lần nàng vô tình nghe thái y nói chuyện rằng Trần Kiều Như tìm thuốc khắp nơi chữa bệnh vô sinh cho Mộc Chân nhưng không được - trong khi Mộc Chân vẫn không biết bản thân vô sinh, vì thế nàng để Quách Lan gả cho Mộc Chân là ý muốn Quách Lan cả đời không được làm mẹ. Quách Lan tức giận vô cùng, nàng ngồi trên xe ngựa mà ấm ức muốn khóc. Đột nhiên nàng nhớ lại việc mấy hôm trước, nàng nhìn thấy Trần Kiều Như đang lén lút nói chuyện với một người mặc áo choàng đen, nàng không thấy mặt người kia nhưng nghe tiếng là một nam nhân. Nàng đứng khá xa nên chỉ nghe loáng thoáng rằng: “nếu ta có được những gì ta muốn thì Kiều Như ngươi cũng không chịu thiệt thòi.” Quách Lan không hiểu bọn họ nói chuyện gì nhưng hôm nay nàng lại nảy ra một suy nghĩ: liệu có phải Trần Kiều Như biết Mộc Chân vô sinh nên tìm nam nhân khác?
Quách Lan đau đầu vô cùng nhưng lúc này thấy Trần Kiều Như có chút ngượng ngạo nàng biết chắc mình không sai.
Trần Kiều Như xoay người, híp mắt.
- Ăn nói hàm hồ.
- Tỷ tỷ. Hàm hồ hay không thì ta biết, tỷ biết. Tỷ nghĩ thế nào nếu ta đem chuyện này nói với Chân? Mà cũng không chỉ riêng chuyện này mà còn nhiều chuyện khác nữa. Ví như, chuyện hôm qua tỷ đi về hướng đông nhưng lại nói về Trần phủ. Muội nhớ Trần phủ ở hướng nam cơ.
Trần Kiều Như tức giận. Quách Lan đúng là một con sâu điên, nhai ngấu nghiến chiếc lá mà không cần biết hết lá thì không còn chỗ trú qua mùa đông lạnh. Để kẻ ngu ngốc nhưng ít kỉ bên cạnh thật sự rất nguy hiểm.
- Ngươi uy hiếp ta?
- Muội không dám. Muội chỉ muốn một vài khoản lợi thôi.
- Chẳng hạn?
- Chẳng hạn, một ngày ta không có thai thì tỷ cũng không được có thai.
Trần Kiều Như nheo mắt, Quách Lan điên rồi? Bấy lâu Mộc Chân luôn không muốn bị kẻ khác nắm điểm yếu nên không để bất kì thiếp thất nào có thai, kể cả nàng cũng không. Quách Lan lại ngu ngốc muốn có thai? Trần Kiều Như cười thầm: được, cho ngươi có thai.
- Được.
- Còn nữa!
- Lại chuyện gì?
- Không được tiếp tục thông dâm, nếu tỷ có thai, ta nhất định sẽ nói hết tất cả cho Chân!
- Ngươi điên rồi!
Nói rồi Trần Kiều Như bỏ đi, không tiếp tục dây dưa với Quách Lan nếu không mọi thứ sẽ hỏng hết.
...
Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, Minh Tước mở cửa ra, ân cần nói.
- Để thuộc hạ đỡ tiểu thư.
Quách Ngọc mỉm cười, đưa cánh tay nhỏ nhắn ra bắt lấy bả vai của Minh Tước sau đó chậm rãi bước xuống xe.
Hắn đi trước, nàng chậm rãi theo sau. Đột nhiên Minh Tước xoay người lại, chưa kịp nói gì đã bị Quách Ngọc dùng dao đâm một nhát vào ngực. Con dao nhỏ đã bị tẩm độc trước đó. Hắn trợn to hai mắt, khoé miệng chảy ra dòng máu đen. Hắn chỉ kịp trừng mắt nhìn nàng rồi ngã gục xuống nền tuyết dày. Máu từ ngực hắn nhuộm đỏ một mảng tuyết lớn, như một bông hoa to rực rỡ giữa khung cảnh trắng xoá.
...tác giả...
Không mang ngọc bội vì sát thủ không được để lại bất kì điều gì liên quan đến thân phận, không được để lại manh mối khi hành động.
Câu hỏi: ây da, Ngọc tỷ giết chết Minh Tước rồi, chuyện gì xảy ra. Huhu vì sao a~~~
Rồi nha 4 chap trong một ngày:))) sinh nhật của mị nên hào phóng tí nha nha. Hẹn gặp lại vào một ngày không xa nha mọi người. Hehe
Hãy để lại dấu vết để ta biết truyện không bị bơ:v
Facebook.com/tieuanhanh01