- Ngọc nhi, con nói gì thế?
Quách Ngọc mỉm cười, ngẩng cao mặt, nhẹ nhàng nói.
- Chẳng phải mọi người ở đây đều cho rằng con nên chấp nhận tam muội sao? Đường đường một hoàng thượng của nước lân cận cũng không thể bỏ qua lời bán tán của mọi người rồi.
Nguyên Thiên Hữu nhìn vào mắt Quách Ngọc, nhẹ giọng hỏi.
- Nàng thật sự muốn ta cưới Quách Lan?
Khoé môi hơi cong, nàng tiếp tục nói.
- Ngày trước cũng mọi người chứng kiến lời hứa của chúng ta, nay cũng chính mọi người dùng lời nói của mình để phá vỡ lời hứa ấy. Hơn nữa, tam muội là người có công. Ngày vui, thích khách xuất hiện, mọi người hoảng loạn đến mức Quốc Công đại nhân trúng tên ngất xỉu cũng không ai hay biết nhưng riêng tam muội lại vững tinh thần vô cùng. Một tiểu cô nương, đủ dũng đủ trí. Trong tình thế cấp bách, muội ấy đã đủ trí để tìm đường nhanh nhất đến đúng vị trí có thể che chở cho hoàng tổ mẫu, muội ấy đã đủ dũng để bất chấp hiểm nguy nhận lấy cái chết để cứu hoàng tổ mẫu. Muội ấy đáng được những điều mình muốn.
Những lời Quách Ngọc nói cứ chậm rãi chảy vào tai mọi người. Thái hậu và hoàng thượng hơi ngờ ngợ ra. Làm gì có chuyện trùng hợp như thế?
Hôm nay, người thiệt hại nặng nhất là Quách Ngọc. Ngoại tổ phụ bị thương, phu quân tương lai lại bị người có ý định cướp.
Thích khách hôm nay cũng thật lạ.
Quách Ngọc lại nói tiếp.
- Thích khách hôm nay cũng thật giỏi, vào tận hoàng cung hoặc có lẽ có người đã giúp một tay. Chém giết nhau, cuối cùng chúng ta không tìm được bất cứ manh mối nào tức là mục đích của thích khách không phải vu oan cho người khác. Tính cho đến thời điểm hiện tại, ngoài hoàng tổ mẫu và Quốc công đại nhân bị họ nhắm bắn thì cũng chỉ có các phu nhân, tiểu thư chân yếu tay mềm. Thích khách đến không ám hại những nhân vật có ảnh hưởng chính trị mà lại tập trung vào các phụ nhân làm gì - tất nhiên trong số đó hoàng tổ mẫu và quốc công đại nhân bị thương thì bọn họ đã có phần chiến thắng bởi hoàng tổ mẫu là thái hậu cao quý, còn quốc công đại nhân lại nhận lệnh nắm giữ binh quyền. Nói cho cùng, con vẫn còn thấy thích khách hôm nay có điều chưa đúng.
Mọi người ở đây đều suy nghĩ, nếu đã ám hại thái hậu vì sao không ám hại hoàng thượng? Nếu đã ám hại quốc công đại nhân vì sao không ám hại những lãnh tướng khác? Có thể là do bọn họ không đủ khả năng vì thời gian khá ngắn nhưng cũng không ngoại lệ trường hợp bọn họ có mục tiêu khác.
Nguyên Thiên Hữu bật cười. Hắn bước ra, tiêu dao nói.
- Cậu. Hôm nay trẫm đến chúc mừng lại gặp ngay thích khách. Lại còn gặp phải những kẻ không hiểu chuyện. Nói rồi hắn tiến lại gần Trần Kiều Như.
- Không biết ngươi có quyền lực gì để khiến trẫm quy thuận những yêu cầu vô lý của ngươi. Trẫm là quân vương, nhất ngôn cửu đỉnh. Hậu cung Vĩnh Ngọc quốc chỉ có duy nhất một hoàng hậu đó là Ngọc nhi!
Mọi người đều sửng sốt, lại nghe hắn nói tiếp.
- Chuyện ngày hôm nay, trẫm nhất định sẽ điều tra ra thích khách lấy lại công đạo cho những người ở đây. Còn chuyện tam tiểu thư... Ngọc nhi, nàng nghĩ hay chúng ta mang nàng ta về Vĩnh Ngọc quốc, xây cho nàng ta một biệt viện cách xa hoàng cung, dù sao ta cũng cần một người tụng kinh niệm phật mỗi ngày để cầu phước cho lê dân bách tánh. Danh phận đáp ứng, tam cô nương thấy thế nào. Sẽ có người mang cơm đến mỗi ngày, chỉ là không được cơm bưng nước rót, cũng tuyệt đối không được vào hoàng cung, trái lệnh trẫm sẽ lấy mạng ngươi. Âu cũng vì trẫm là thiên tử, nhất ngôn cửu đỉnh, không thể thất hứa, lại không thể bất hiếu.
Quách Lan trợn to mắt nhìn hắn. Nếu không ở hoàng cung, không gặp hắn thì làm sao quyến rũ hắn và giành với Quách Ngọc?
Mọi người cũng bất đầu xì xầm.
Nguyên Thiên Hữu chấp hai tay sau lưng, cười ha hả.
- Ngọc nhi, nàng thấy thế nào?
- Nếu ở biệt viện thì cũng buồn chán, nhưng mà,... Hay cứ cho muội ấy vào hoàng cung đi, ta sẽ ra biệt viện. Ngươi thấy không, ngươi nói để muội ấy lại biệt viện thì mọi người bắt đầu xì xầm. Họ không đồng ý đâu.
Quách Ngọc vừa nói, vừa trưng vẻ mặt ngây thơ của mình ra. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, nhẹ nhàng mỉm cười.
- Sao? Hay các ngươi vẫn chưa hài lòng? Các ngươi vẫn còn muốn trẫm phải tôn nàng ta lên thành hoàng hậu? Như vậy cũng quá to gan rồi. Trẫm, muốn xem khi tức giận, trẫm sẽ làm gì!
Hắn lạnh lùng, người hắn toát ra một lực uy hiếp giống như nếu ai còn nói đến chuyện này thì hắn sẽ không bỏ qua.
Trong đám đông bắt đầu có người nhỏ giọng nói.
- Như vậy sao được? Công chúa tôn quý lại phải ra biệt viện còn thứ nữ thấp kém thì vào hoàng cung?
- Ây da! Các ngươi, muốn chết à? Hoàng thượng Vĩnh Ngọc mà cũng dám động đến?
- Công chúa từ bi, hoàng thượng hiếu thảo, họ chỉ có thể làm vậy thôi, lại còn đòi hỏi?
Thái Hậu thở dài, bà đã gặp rất nhiều loại người, trải qua nhiều thử thách ấy vậy mà hôm nay suýt bị người khác qua mặt. Chuyện hôm nay không thể là trùng hợp được. Bà lắc đầu ngao ngán, già rồi chuyện gì cũng chậm chạp. Nếu không kịp thời nhận thấy gợi ý trong lời của Quách Ngọc thì bà đã có những quyết định sai lầm.
Tuy nhiên, dù là không phải thật tâm nhưng Quách Lan cũng đã “cứu” bà một mạng. Thái hậu cười ha hả. - Mọi người ai cũng nói đúng, ai gia hôm nay may mắn được tam cô nương cứu nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc chúng ta có quyền chia rẽ đôi uyên ương. Hôm nay mọi người muốn tam cô nương yên tâm dưỡng bệnh thì ai gia sẽ phong thưởng cho tam cô nương thành Hiếu Đức huyện chúa, mẹ cả đã là nhất phẩm phu nhân, nay phong mẹ ruột phong làm tam phẩm phu nhân. Chuyện này đã giải quyết, không ai được nhắc lại hay bàn tán về hoàng thượng Vĩnh Ngọc. Nếu không, không những hoàng thượng Vĩnh Ngọc không tha thứ cho các ngươi mà cả ai gia cũng không để yên mọi chuyện.
- Hoàng tổ mẫu, còn phải xem ý kiến của tam muội thế nào. Muội ấy muốn ở lại Đại Mộc hay đến Vĩnh Ngọc?
Quách Lan nhìn Quách Ngọc, đôi môi tái nhợt run run.
“Kẻ tung người hứng? Hai người các ngươi, cứ chờ đó!”
Nàng nhỏ giọng nói.
- Tạ thái hậu thánh ân.
...
Trong đêm tối, Trần Kiều Như quỳ phục dưới mặt đất. Nàng ta mặc một bộ y phục đen kín đáo, không quên đeo khăn che mặt. Dưới cành liễu phấp phới trong gió, cả một đoạn cầu Nạp Chút chỉ có hai bóng người lặng lẽ nói chuyện.
Trần Kiều Như cắn môi, nàng ấm ức nói.
- Chủ tử, chuyện hôm nay chúng ta không thể chịu thiệt thòi như vậy. Cất công chuẩn bị bao thứ, cuối cùng Quách Lan chỉ lấy về được một chức danh Huyện chúa không quyền không lực, Mộ Dung Thịnh thì không gặp nguy hiểm gì.
Chủ tử cười to, chắp hai tay sau lưng khẽ nói.
- Ngươi ngày càng nhỏ nhen, thói đàn bà ít kỷ lại suy nghĩ hạn hẹp. Liệu gả ngươi cho Mộc Chân có phải sai lầm của ta hay không?
Nghe chủ tử trách mắng, Trần Kiều Như có chút khó chịu nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu thưa.
- Thuộc hạ ngu dốt, xin chủ tử chỉ bảo.
- Rốt cuộc mục đích của chúng ta hôm nay là gì? Thiết hạ cạm bẫy, ta chỉ muốn vờn bắt cùng Quách Ngọc. Quách Lan chỉ là một con cờ đánh lạc hướng sự chú ý của ả ta. Nếu may mắn thành công, chúng ta lại có cơ hội chia cắt tình cảm bọn chúng. Nếu thất bại thì Quách Lan sẽ trở thành tấm bình phong che chở cho âm mưu thật sự của chúng ta. Nên nhớ, mục đích của chúng ta là Mộ Dung Thịnh.
- Nhưng tiện nhân đó đã giải được độc của chúng ta.
Chủ tử ung dung đưa mắt nhìn ánh trắng sáng rọi trên mặt hồ yên tĩnh.
- Hết độc chưa chắc thoát chết!
....
Sau ngày hôm đó, người thiệt hại nặng nề nhất cũng vẫn là Quách Ngọc.
Quách Lan tuy không đạt được mục đích nhưng cũng được phong làm huyện chúa, La di nương được phong lam tam phẩm phu nhân đồng thời cũng được phóng thích. Nằm dài trên sạp gỗ, Quách Ngọc suy nghĩ về chuyện hôm nay. Nàng đã cố điều tra nhưng không có kết quả. Thứ duy nhất nàng biết là chuyện này nhất quyết có liên quan đến Trần Kiều Như. Nhưng từ khi nào Quách Lan lại hợp tác cùng Trần Kiều Như?
- Tiểu thư!
Quách Ngọc xoay người, chậm rãi hỏi Kim Sương.
- Kim Sương, ngươi nói xem hôm nay ai là chủ mưu?
- Thuộc hạ cho rằng chuyện này nhất định có liên quan đến Trần Kiều Như, phủ Bát hoàng tử...
- Ngươi cũng hơi e ngại đúng không? Ta cũng nghĩ đến chuyện liệu là một mình Trần Kiều Như tạo nên hay do Mộc Chân đứng phía sau ủng hộ.
- Dù gì bọn họ cũng là phu thê...
Quách Ngọc thở dài.
- Vấn đề ở đây là Trần Kiều Như hiên ngang chống lại chúng ta. Nàng ta muốn chúng ta biết nàng ta có liên quan đến chuyện này!
...
Sáng hôm sau, Vạn Thanh Thanh đến tìm Quách Ngọc. Lần này, Quách Ngọc không tiếp tục làm khó dễ, cho người mời Vạn Thanh Thanh vào.
- Tham kiến công chúa.
- Ngồi đi.
Vạn Thanh Thanh ngồi xuống, lần này nàng đến đã không còn vẻ mặt sợ hãi lo lắng như lần trước. Vạn Thanh Thanh cười vui vẻ.
- Hôm nay đường đột đến, mong công chúa không trách tội.
Quách Ngọc cười, nàng nhìn Vạn Thanh Thanh sau đó tao nhã nhấp một ngụm trà hoa rồi mới nói.
- Chuyện hôm qua, ta còn chưa cảm ơn ngươi.
Vạn Thanh Thanh hơi cúi mặt, khoé miệng cong lên, nàng cười dịu dàng.
- Thanh Thanh cũng chỉ nói theo lẽ phải.
- Hôm nay đến tìm ta còn có việc khác?
Vạn Thanh Thanh nhìn Quách Ngọc, hơi mỉm cười, nàng lấy trong ngực áo ra một quyển sách nhỏ. Đặt quyển sách lên bàn, nàng nhẹ giọng nói.
- Đúng là không gì giấu được công chúa.
- Đây là gì?
- Bí kíp chế tạo vũ khí!
Quách Ngọc hơi nghiêng người, nàng lướt mắt qua quyển sách sau đó nhìn vào mắt Vạn Thanh Thanh.
- Vì sao đưa nó cho ta?
Vạn Thanh Thanh có chút ngập ngừng, Quách Ngọc lại tiếp tục nói.
- Chuyện của ngươi và nhị ca ta không xen vào nữa, thế nên ngươi không cần đem bí kíp đưa cho ta. - Không phải vậy. Hôm nay Thanh Thanh đến đây không phải vì cầu xin công chúa tác hợp.
Nhếch mắt, Quách Ngọc thản nhiên hỏi.
- Vậy vì chuyện gì?
- Vì muốn giao bí kíp cho công chúa.
Bật cười, Quách Ngọc chuyển mình, đặt tay lên bàn, nhẹ giọng hỏi.
- Vì sao là ta mà không phải người khác?
Hít một hơi, Vạn Thanh Thanh cười vui vẻ.
- Vì công chúa là người đáng tin tưởng nhất đối với Thanh Thanh lúc này.
Quách Ngọc tỏ vẻ không hiểu, nhìn Vạn Thanh Thanh.
Vạn Thanh mỉm cười, uống ngụm trà rồi thản nhiên nói.
- Nếu giao cho hoàng thượng, ông ấy sẽ vì Đại Mộc nhưng không vì Vạn phủ. Nếu giao cho phụ thân thì ông ấy sẽ vì hoàng thượng mà giao ra.
- Vậy còn phủ Quốc công?
- Thanh Thanh không muốn phủ Quốc công biết Thanh Thanh nắm giữ bí kíp này.
- Còn ta? Ta đáng tin?
Vạn Thanh Thanh sờ quyển bí kíp, cười dịu dàng.
- Nếu công chúa có được bí kíp thì chắc chắc Đại Mộc sẽ hưng thịnh, phủ Quốc Công sẽ an toàn và Vạn phủ cũng sẽ được bình yên.
Quách Ngọc cười giòn.
- Ngươi có chắc đã đặt niềm tin đúng chỗ?
- Thanh Thanh chắc chắn quyết định của mình là đúng.
Nói rồi nàng đứng lên, hành lễ với Quách Ngọc.
- Thanh Thanh còn có việc, xin phép cáo lui.
- Đợi đã, ta muốn biết một chuyện.
Vạn Thanh Thanh im lặng, lắng chờ câu hỏi của Quách Ngọc.
Tiếng nói nhẹ, chậm rãi vang lên.
- Ở đâu ngươi có được bí kíp này?
- Năm Thanh Thanh chín tuổi, có đến U Cốc thăm một người họ hàng xa. Trong lần ấy, lại vô tình gặp gỡ một ông lão. Ông ấy giao nó cho ta và căn dặn: “Nếu muốn sống sót, nếu muốn đất nước vững bền gia tộc hưng thịnh thì nhất định phải giao nó cho Phượng Hoàng“. Ngần ấy năm ta luôn cất giấu nó để chờ đợi Phượng Hoàng. Cuối cùng ta cũng hiểu, thế nào là Phượng Hoàng.
Không đợi Quách Ngọc lên tiếng, nàng đã quay lưng bỏ đi.
Quách Ngọc mỉm cười. Thảo nào kiếp trước nàng ta kiên quyết không giao ra bí kíp, bởi nàng có gặp “phượng hoàng” đâu! - Thú vị.
...
Quách Ngọc nhận được bí kíp liền tức tốc thực hiện kế hoạch của mình.
Nguyên Thiên Hữu sau hôm đó cũng tức tốc trở về Vĩnh Ngọc quốc vì phía bên đó truyền đến tin Du hoàng hậu lại giở trò, hắn gấp đến mức không kịp gặp Quách Ngọc.
Xử lý xong công việc, Quách Ngọc trở về thì bắt gặp Tấn Phong giữa đường lớn.
- Công chúa! Thật trùng hợp.
Quách Ngọc vén rèm che lên, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Tấn Phong đang cưỡi trên lưng một con hắc mã. Nàng mỉm cười.
- Tam hoàng tử! Đúng là trùng hợp.
- Không biết công chúa có thời gian, có thể cùng ta đến Mạc Âu lầu dùng bữa?
Quách Ngọc đưa mắt nhìn theo hướng tay của hắn, một tửu lầu khá to nằm giữa con phố sầm uất. Hiện tại không phải trưa cùng không phải chiều, không thích hợp dùng bữa. Tuy nhiên nàng cũng hiểu cả nàng và hắn gặp nhau không phải để dùng bữa.
Quách Ngọc gật đầu mỉm cười.
- Cũng được, dù sao ta cũng cảm thấy có chút đói.
- Mạc Âu lầu -
Tấn Phong chọn một gian phòng ở lầu bốn, cả gian phòng to lớn chỉ dành cho hắn và nàng. Ngồi đối diện nhau, cả hai cũng chỉ mỉm cười chưa ai nói câu nào.
Tiểu nhị bày biện thức ăn đầy bàn, rót cả rượu nóng sau đó mới lui ra. Lúc này, Tấn Phong mới lên tiếng hỏi.
- Sức khoẻ của Quốc Công đại nhân đã ổn định? Ta vốn muốn đến thăm ông ấy nhưng lại bận việc cùng hoàng thượng nên chưa thể.
Mỉm cười, Quách Ngọc làm lộ ra hàm răng trắng đều. Tấn Phong đúng là nói dối không giỏi lắm. Bận việc không thể đến thăm quốc công đại nhân nhưng lại có thời gian đến tìm nàng trò truyện. Quách Ngọc cũng không hứng thú với chuyện hắn nói dối, nàng chỉ nhẹ giọng đáp lời.
- Cảm ơn tam hoàng tử quan tâm. Sức khoẻ của Quốc công đại nhân đã dần ổn định.
Tấn Phong gật đầu, hắn nâng ly rượu lên, ngửa cổ uống cạn.
Quách Ngọc lặng lẽ nhìn hắn, nàng hơi cong khoé môi.
- Ta còn chưa tặng lễ vật cho tam hoàng tử và Như phi.
Tấn Phong dừng lại động tác, hắn nhìn nàng, ánh mắt có chút bối rối.
- Không cần. Ta không báo tin vui cho công chúa là ta thất lễ.
Quách Ngọc xua tay, thản nhiên nói.
- Ta sẽ cho người mang lễ vật đến sau. Tam hoàng tử ngày lo trăm việc, không trách ngài được. À, hiện tại Như phi đang mang thai, sức khoẻ không tốt, tam hoàng tử vất vả rồi.
Hắn cười gượng gạo, im lặng không đáp lời nàng. Quách Ngọc nhìn hắn, suy nghĩ một chút nàng hỏi.
- Lần trước ngài tặng ta một viên ngọc, ta rất thích. Ta dự định sẽ tìm một món độc đáo như vậy để đáp lễ, hy vọng Như phi sẽ thích.
- Công chúa không cần nhọc người như vậy, Như phi vốn không hợp với ngọc.
- À phải rồi. Ta vẫn còn thắc mắc tam hoàng tử đã tìm được viên ngọc quý ấy ở đâu?
Hắn bật cười, chậc lưỡi nói.
- Kể ra cùng là duyên. Lần trước ta cùng Như phi lên núi du ngoạn nào ngờ bắt gặp một con tiểu hồ ly. Ta dự định bắt nó nhưng lại bị nó dẫn lối đến một hang động nhỏ, cuối cùng lại tìm ra viên ngọc quý ấy.
Quách Ngọc gật gù tỏ vẻ hiểu, có chút ngạc nhiên nàng nhẹ giọng nói.
- Hoá ra là tiểu hồ ly.
- Ý của công chúa...
- Ý ta là tiểu hồ ly đã dẫn lối tam hoàng tử đến với viên ngọc ấy, đúng là duyên.
Đang cười nói vui vẻ thì bên ngoài có ám vệ tiến vào. Hắn mặt lạnh như băng, chắp hai tay, cúi đầu không nói. Tấn Phong biết hắn e ngại Quách Ngọc nên vẫn còn im lặng.
Vẫy tay, Tấn Phong lạnh nhạt hỏi.
- Chuyện gì, cứ nói.
Ám vệ hơi chần chừ, Quách Ngọc nhận thấy điều đó. Mỉm cười, nàng đứng lên dịu dàng hành lễ.
- Tam hoàng tử, ta còn có việc xin phép cáo lui.
Tấn Phong hơi nuối tiếc, hắn muốn giữ nàng lại nhưng cuối cùng đành nhìn theo bóng lưng nàng khuất dần sau cánh cửa.
Cau mày, Tấn Phong có chút không vui.
- Còn không mau nói.
Bị Tấn Phong quát, ám vệ cũng không tiếp tục chần chừ, hắn nhanh miệng nói.
- Chủ tử vừa rồi Tiểu Quyên bên cạnh Như phi báo tin, Như phi động thai.
- Cái gì?
Tấn Phong vội vã đứng lên, nhanh chóng di chuyển về khách điếm.
...
---Tác giả---
Cùng nhau chờ đợi sanh thần của tác giả nha