• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Tâm chạy đến bờ hồ, cố gắng nhẹ nhàng tiến lại gần. Nào ngờ vừa lại gần, nàng nghe thấy “âm thanh xấu hổ“.

Hạ Tâm được đưa đi hoà thân, tất nhiên nàng biết chuyện phòng the là như thế nào. Hạ Tâm bất giác đỏ ửng hai má, định quay đi. Nhưng lại chợt nhớ hai cung nữ nói rằng Hoàng Thượng đến đây.

“Chẳng lẽ người kia là Hoàng Thượng?”

Hạ Tâm tò mò vô cùng, nàng ta tiến đến bụi cây gần đó nép vào. Hạ Tâm chỉ thấy một nữ nhân thân hình uốn éo dựa hờ vào lan can, đầu ngửa ra sau, hai tay đang liên tục vuốt ve thân thể nam nhân. Nam nhân kia thì thân hình cao to lực lưỡng, đang liên tục dùng sức “hoạt động“. Nữ nhân miệng liên tục phát ra âm thanh. Hạ Tâm chỉ biết mắng một tiếng “dâm nữ“.

Lúc này, đột nhiên có rất nhiều ong, đàn ong liên tục vo ve bay đến muốn chích lên người Hạ Tâm. Nàng sợ hãi, liên tục dùng khăn tay vẫy mạnh trước mặt, sau đó tìm cách chạy ra ngoài. Lũ ong như điên loạn, đuổi theo. Từng con một lần lượt chích vào lưng, vào tay, thậm chí vào mặt Hạ Tâm. Hạ Tâm đau đớn hét lên cầu cứu. Nghe tiếng hét, mọi người ở điện Thái Minh nghi hoặc nên kéo qua xem. Lúc này ở một bụi cỏ gần đó có hai hắc y nhân nhìn nhau gật đầu nói.

- Đến lúc rồi, hoàn thành nhiệm vụ rồi rút lui.

Hoàng Thượng cùng đoàn người kéo đến chỉ thấy một cảnh tượng vô cùng khó nhìn. Đôi nam nữ vẫn dây dưa cùng nhau “hoạt động”, một nữ nhân khác lại điên cuồng lăn trên mặt đất gào thét.

Các vị thiên kim xấu hổ cúi mặt, các vị đại quan và phu nhân lại lắc đầu không nói nên lời. Hoàng Thượng mặt đen như đám mây sắp không giữ được những hạt mưa. Cùng lúc này, bên bụi cỏ gần đó phát ra tiếng động. Lập tức có thị vệ tiến lên kiểm tra. Đoàn người lại được một bất ngờ. Khi thị vệ giải toả đám cỏ, mọi người nhìn thấy một nam nhân cao to, thân hình vạm vỡ, làn da trắng như nữ tử, đang dây dưa cùng một nữ tử. Cả hai trần như nhộng ôm lấy nhau. Hoàng Thượng nhìn cảnh tượng trước mắt, tức giận hét.

- Lôi tất cả bọn họ ra.

Thị vệ kéo ra, mọi người lại hoảng hốt.

- Bên đình là Quách Đại tiểu thư.

- Bên kia là Thái Tử và Thái tử phi tương lai.

Nghe mọi người bàn tán. Hoàng thượng nhìn bốn người trước mặt, như nổi điên.

Bọn họ đang làm trò gì?

Lúc này bốn người đã được cung nữ đưa vào trong mặc y phục. Hạ Tâm cũng được đưa đi tìm Thái y.  Không lâu, cả bốn người trở ra gặp Hoàng Thượng. Hoàng Thượng tức giận hỏi.

- Chuyện gì đã xảy ra? Tất cả các ngươi đều điên hết rồi à?

Quách Tuệ cùng Hoà Ngọc Diệu vô cùng hoảng loạn, quỳ rạp xuống đất, khóc lóc kêu oan. Thái tử mày kiếm cau lại, hai tay nắm chặt vạt áo, nhắm mắt kiềm chế lại cảm xúc. Chỉ có Trương Đình là nhanh chóng hồi phục tinh thần, sau đó có lễ đáp.

- Hoàng Thượng, là có người muốn hại tiểu sinh cùng Quách Tiểu thư. Nhất định là người nọ bỏ mê tình dược, sau đó tìm cách đưa tiểu sinh đến đây. Khi còn tỉnh táo, tiểu sinh chỉ vừa đi ngang điện Diêu Cát, dọc hướng trở lại Thái Minh điện thì ngất xỉu. Bên cạnh ba người còn lại cũng dần bình phục, nghe Trương Đình nói nên cũng bắt lấy cớ này kêu to.

- Hoàng thượng, thần nữ vô tội, vừa rồi thần nữ đi tìm nhị muội. Không biết tại sao khi đi vào điện Diêu Cát gặp muội muội thì đầu óc choáng váng.

- Thần nữ cũng chịu oan, Hoàng Thượng, rõ ràng thần nữ đi theo Nguyên Ngọc công chúa đến điện Diêu Cát để nhờ thay y phục. Sau đó, sau đó...

Quách Tuệ và Hoà Ngọc Diệu oà khóc nức nở. Thái Tử cũng kiềm chế nói.

- Phụ Hoàng, nhi thần chỉ là đang đi dạo lại không biết vì sao ra chuyện như thế này.

Hoàng Thượng cau mày, bên cạnh Nguyên Thiên Minh lại liếc mắt hỏi.

- Các ngươi người thì nói rằng đi đến gần điện Diêu Cát, người thì nói rằng đi tìm Nguyên Ngọc công chúa, chẳng lẽ ý tứ là Nguyên Ngọc công chúa hại các ngươi?

Hoàng Thượng khó chịu, chưa kịp lên tiếng thì đã nghe tiếng Thái Hậu uy nghiêm dội vào.

- Nguyên đại hoàng tử cũng đừng ăn nói hồ đồ. Ngọc nhi là công chúa, không phải ai muốn đem ra bàn tán đều có thể, kể cả đại hoàng tử của Đại Nguyên Quốc cũng thế!

Mọi người nhìn thấy Thái Hậu bước tới, đi bên cạnh là Nguyên Ngọc công chúa, Nguyên Vương và Đại công chúa.

- Tham kiến Hoàng Thái Hậu, Đại công chúa, Nguyên Ngọc công chúa, Nguyên Vương.

Thái Hậu vẫy tay bảo mọi người đứng lên. Hoàng Thượng nhanh chân đứng lên dìu Thái Hậu ngồi xuống ghế. Lúc này Hoàng thượng mới nói.

- Mẫu hậu. Ngọc nha đầu, Hữu nhi còn có cả Thiên nhi vừa rồi vì sao đi cùng người?

Thái Hậu lúc này lại hơi tươi cười, mày giãn ra không ít.

- Lúc nãy, ai gia không chịu được ồn ào quá lâu nên lui về Thọ Khang điện. Nào ngờ không lâu sau đó, Ngọc nha đầu lại nhanh chân chạy tới, nói muốn cùng ai gia nói chuyện vui, ai gia liền cho người gọi Nguyên Vương cùng với tiểu Thiên Thiên đến. Bà cháu cùng nhau cười nói, rất vui vẻ.

Hoàng Thượng gật đầu, thở nhẹ nói.

- Vậy thì tốt.

Hoà Ngọc Diệu nhìn thấy Quách Ngọc, bèn hét lên.

- Công chúa, Ngọc Diệu không làm gì đắc tội, vì sao người lại hại Ngọc Diệu thảm thế này.

Quách Ngọc nghe Hoà Ngọc Diệu nói, mới ngạc nhiên hỏi.

- Bản công chúa hại ngươi? Vừa rồi sau khi ngươi rời đi, bản công chúa cũng không gặp lại ngươi, sau đó liền trực tiếp đến gặp Thái Hậu. Thời gian đâu mà còn tìm ngươi để hãm hại? Hơn nữa, Thái Tử cũng không phải người bình thường, ngài ấy là Thái tử đương triều, lại là người biết võ, không biết ta làm cách nào đưa hai người đến cùng một chỗ?

Thái Tử Mộc Lịch ngước lên nhìn thẳng vào mắt Quách Ngọc, muốn tìm kiếm sự chột dạ hay sợ hãi. Nhưng hắn chỉ nhìn thấy một con ngươi đen tuyền, không hề có chút hèn mọn. Thái tử thầm nghĩ: “Chẳng lẽ thật sự không liên quan đến nàng ta?”- Hơn nữa, lý do vì sao ta phải hại ngươi và Thái Tử?

Mọi người thấy Quách Ngọc nói có lý, thật sự Nguyên Ngọc công chúa không có lý do và khả năng để làm như thế. Nàng tuy là công chúa, nhưng cũng chỉ vừa mới sắc phong, làm sao có nhiều năng lực hãm hại đến Thái Tử?

Quách Tuệ lúc này lau nước mắt nói.

- Nhị muội, ngươi nói ngươi không có động cơ hãm hại Thái Tử, vậy còn ta? Ta biết bấy lâu nay ngươi không thích ta, vừa rồi ta đi tìm ngươi, vừa vào phòng gặp ngươi thì thấy đầu óc choáng váng. Ngươi không hãm hại ta thì ai làm?

- Đại tỷ, bản công chúa ghét ngươi sao? Ngươi cho là ngươi nói thì người khác đều tin ngươi? Mấy năm nay, ngươi ăn ngươi mặc có giống thứ nữ không? Thậm chí còn vượt qua bản công chúa. Chẳng qua là vì bản công chúa xem ngươi là đại tỷ, nên luôn tốt với ngươi. Nay ngươi làm sai chuyện, lại đổ lỗi cho bản công chúa. Ngươi không cảm thấy có lỗi với phụ thân sao?

Quách An đứng bên cạnh nghe Quách Ngọc nói, ông lại nhớ bấy lâu nay Quách Ngọc luôn luôn đối xử với Quách Tuệ như đồng mẫu tỷ muội, chưa bao giờ biết hãm hại Quách Tuệ.

Thái hậu tức giận đập bàn.

- Nói năng giả dối, nếu Ngọc nha đầu ghét ngươi, chỉ cần lần trước ở thọ yến của ai gia, nàng không mở miệng cầu xin cho ngươi, ngươi đã ăn trọn đại bản. E là bây giờ cũng không có cơ hội lấy oán báo ơn như thế này.

- Hoàng tổ mẫu, người bớt giận.

Hoàng Thượng cảm thấy Quách Ngọc không có lý do làm vậy. Nếu làm vậy thì bản thân nàng cũng sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, phủ thừa tướng lại bị ảnh hưởng không ít.

Nhìn thấy Quách Ngọc bình ổn bên cạnh Thái Hậu, an ủi Thái Hậu, Hoàng Thượng gật đầu thầm khen Quách Ngọc có phong thái của một công chúa.

- Các ngươi đều khăng khăng muốn buộc tội Ngọc nha đầu, vậy có bằng chứng không?

- Này...

Quách Tuệ nghe Hoàng Thượng hỏi, nhíu mày. Thật sự lúc nàng ngất đi, Quách Ngọc vẫn còn nằm xỉu, bản thân Quách Tuệ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

- Hoàng Thượng. Thần nữ tuy không có bằng chứng, nhưng thần nữ tin rằng nếu để thái y bắt mạch bốn người chúng ta, chắc chắn xác định được là đã từng chịu ảnh hưởng của mê tình dược.

Nghe thế ba người còn lại cũng đồng ý để thái y bắt mạch.

Hoàng Thượng suy nghĩ. Ông rất muốn dẹp yên chuyện này, nhưng lúc này lại bị sứ thần các nước chứng khiến. Hoàng Thượng biết chắc sẽ không thể xem như không có gì. Cuối cùng, Hoàng Thượng cắn răng, cho truyền thái y.

Ngay sau đó, lập tức ba vị thái y có tay nghề cao nhất trong cung xuất hiện.

Nhận thấy thái y xuất hiện, cả bốn người đang quỳ trên mặt đất đều cảm thấy mừng rỡ. Bọn họ hy vọng thái y tìm ra được mê tình dược. Bởi hơn ai hết, bọn họ biết mình thật sự bị người hãm hại.

Ba vị thái y bắt đầu bắt mạch lại lẩm bẩm tính toán, sau đó bẩm cáo Hoàng thượng.

- Khởi bẩm Hoàng Thượng, chúng thần đã thực hiện bắt mạch ba lần và tất cả đều cho ra cùng một kết quả “mạch tượng ổn định, bình thường, không có dấu hiệu dùng thuốc“.

- Ngươi nói bậy, rõ ràng là Quách Ngọc dùng thuốc hại ta.

Hoà Ngọc Diệu rống lên. Rõ ràng sau khi sai phái Tuyết Lâm đi, Hoà Ngọc Diệu đã xong nhiệm vụ liền nhớ tới cuộc hẹn của mình cùng Thái Tử nên lập tức nhanh chân chạy về hồ Thiên Lý. Nào ngờ vừa đến bờ hồ thì nàng ngất xỉu, sau đó nàng không biết những chuyện tiếp theo.

Thái Tử theo hẹn, đến bờ hồ thì bắt gặp Hoà Ngọc Diệu nằm xỉu trên đất. Hắn chỉ vừa kịp đến gọi nàng thì không còn biết gì cho đến khi bị thị vệ kéo ra.

- Câm miệng cho trẫm. Vẫn là câu nói đó, Ngọc nha đầu không đủ khả năng để đưa cả bốn người các ngươi đến đây. Đồng thời nàng ta không thể ép buộc các người làm những chuyện như vậy, rõ ràng thái y đã bảo không có dấu vết của dược.

Mộ Dung Hoàn vẫn luôn im lặng nay mới lên tiếng.

- Xem ra cũng thật trùng hợp, ba người các ngươi có hẹn trước hay sao? Quách đại cô nương tìm đến Ngọc nhi, Hoà đại cô nương tìm đến Ngọc nhi, ngay cả vị tú tài kia cũng lẩn quẩn đến điện Diêu Cát - nơi cấp cho Ngọc nhi tạm thời sinh hoạt. Chẳng lẽ Ngọc nhi ép buộc các ngươi đến tìm nàng? Hoặc giả các ngươi tự làm việc xấu, bị người phát hiện. Trong lúc vội vã, chỉ cần nhìn lên liền thấy bản hiệu của điện Diêu Cát nên cũng tiện miệng vu oan cho Ngọc nhi?

Mọi người bừng tỉnh, làm gì có truyện trùng hợp khi tất cả đều nói mình đi đến điện Diêu Cát và bị Nguyên Ngọc công chúa hãm hại. Thứ nhất công chúa không có động lực. Thứ hai công chúa không có khả năng. Thứ ba những gì bọn họ nói đều bốc mùi vô lý.

Hoàng Thượng nheo mắt, Mộ Dung Hoàn nói rất có lý. Mộ Dung Hoàn cũng cố tránh né tên Thái Tử, nhưng Hoàng Thượng biết không phải ba người vô lý mà là bốn người vô lý. Ba người kia không nói đến, còn Thái tử? Cho dù là xuất hiện ám vệ, cũng chưa chắc dễ dàng thiết kế hãm hại Thái Tử  mà không để lại một tiếng động. Cho dù thật sự là ám vệ của Nguyên Thiên Hữu xuất hiện, nhất định, người của Thái tử cũng phát hiện và phá nát âm mưu.

Nghĩ như thế Hoàng Thượng thất vọng nhìn về Thái Tử, sau đó lạnh giọng nói.

- Hai tháng sau, lập tức cử hành hôn lễ. Chuyện hôm nay coi như xong, trẫm không muốn nghe ai nhắc lại.

Nói xong ông đứng dậy rời đi. Mọi người đều biết Hoàng Thượng đang thầm đe doạ bọn họ. Mọi người ai ai cũng biết bản thân nên giữ mồm giữ miệng, sau đó cũng lập tức quay lưng bước đi.

Yến hội tiếp tục không bao lâu cũng bắt đầu tan. Mọi người đều tự trở về đón năm mới cùng người thân.

Trước khi lên xe ngựa Quách Ngọc đi lướt ngang Quách Tuệ, sau đó cười nhếch mép, hạ thấp âm thanh chỉ để mình Quách Tuệ nghe được. Giống như cố ý lại giống như vô tình, Quách Ngọc nói với Tuyết Lâm.

- Năm mới có tin vui!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK