- Kẻ này cũng thật giỏi, có thể đưa thích khách vào phủ Thái Tử... À khi nãy bổn công chúa nhìn thấy dường như ngoài binh đội của Thái Tử và thích khách thì còn một đội binh khác tiến vào. Không biết...
Mọi người nghe Nguyên Thiên Thiên nói thì âm thầm nắm chặt tay. Kẻ đưa đội binh ấy vào liệu có phải là chủ mưu? Người đó đã đưa được cả đội binh đường đường chính chính vào phủ thì việc cho thích khách trà trộn vào phủ là chuyện hết sức dễ dàng.
Một tiếng cười phát ra làm không gian trở nên quỷ dị. Mọi người nhìn về nơi âm thanh phát ra chỉ thấy Nguyên Thiên Hữu đang thoải mái cười, tay nhẹ nhàng cầm tách trà ngửi ngửi. Quách Ngọc ngồi kế bên thì dịu dàng nâng mắt nhìn về phía Nguyên Thiên Thiên.
- Thiên Thiên công chúa! Không ngờ trong lúc hỗn loạn như thế ngươi cũng có thể phân biệt được có ba đội binh khác nhau.
Nguyên Thiên Thiên bị Quách Ngọc chặn đầu khiến nàng cảm thấy khó chịu vô cùng. Trong lúc nguy cấp như thế mà một tiểu công chúa mười lăm tuổi còn có tâm tình đi phân biệt đội quân khác nhau? Rõ ràng tất cả đều mặt trang phục màu đen.
- Có lẽ lúc đó công chúa đang được bảo hộ rất chu toàn, không có một tên thích khách nào đến gần được. Thế nên công chúa mới có thể nhìn ngắm xung quanh, phân biệt có bao nhiêu đội binh. Thậm chí có khi công chúa còn đếm được mỗi đội có bao nhiêu người...
Quách Ngọc nói xong thì che miệng cười. Mọi người nhìn về phía Nguyên Thiên Thiên chỉ thấy nàng ta đang bối rối vô cùng.
Nguyên Thiên Minh thấy muội muội của hắn sắp không ứng đối được thế nên đành lên tiếng.
- Nguyên Ngọc công chúa. Chúng ta không bàn việc vì sao Thiên Thiên có tâm tình phân biệt các đội binh. Hay là chúng ta bàn đến việc đội binh thứ ba ấy là của ai và làm thế nào có thể vào phủ được? Quan trọng là đội binh ấy có mối liên hệ gì với thích khách không?
- Đại hoàng tử. Ta sẽ trả lời tất cả câu hỏi của ngươi. Nhưng trước hết mọi người ở đây có thể trả lời giúp ta một vài câu hỏi không?
Mọi người xôn xao, Hoàng Thượng ngồi trên cao cũng không biết Quách Ngọc muốn gì. Ông ôn tồn lên tiếng.
- Ngọc nhi! Con cứ hỏi.
- Vâng thưa phụ hoàng.
Quách Ngọc đáp lời Hoàng Thượng sau đó xoay người nhìn những người trong đại điện.
- Vừa rồi những ai đã có mặt ở đại điện lúc thích khách ẩn náu và giương cung?
Nghe Quách Ngọc hỏi, mọi người nhìn nhau. Ở đại điện bắt đầu có những cánh tay giơ cao. Những người giơ tay đa số đền là những người biết võ. Quách Ngọc nhẩm đếm gật đầu nói.
- Hơn hai mươi người có mặt ở đại điện. Và lúc đó cũng có mặt Tam hoàng tử. Vậy mọi người cho ta hỏi, lúc ấy đội binh dũng mảnh chiến đấu cùng thích khách có phải là binh của Thái Tử hay không? Mọi người bên dưới xì xầm. Bọn họ nhớ lại thì đúng là không những khi thích khách giương cung mà ngay cả khi thích khách chém giết người vô tội thì bọn họ vẫn thấy rất ít binh lính mặc áo thị vệ của phủ Thái Tử. Họ chỉ nhớ lúc nguy cấp họ thấy hai phe áo đen đánh với nhau.
Vừa rồi sau khi mọi thứ yên ổn, Tuyết Lâm mới trở lại bên cạnh Quách Ngọc, thế nên Quách Ngọc đã lệnh cho Tuyết Lâm giúp Tấn Phong uống thuốc để kìm hãm chất độc.
Sau khi dùng thuốc của Quách Ngọc, Tấn Phong cảm thấy cơ thể bắt đầu có khí lực. Nhưng thuốc của Quách Ngọc cũng chỉ có tác dụng trong vòng mười hai canh giờ, thế nên mỗi ngày hắn đều phải uống thuốc đều đặn.
Hắn ngồi trên ghế chăm chú nhìn Quách Ngọc. Hắn thấy nàng không những xinh đẹp mà còn thông minh và dũng cảm. Hắn âm thầm gật đầu.
“Nàng sinh ra là để làm nương tử của ta, là Hoàng Hậu của Đại Tấn quốc.”
Nghĩ đến đây Tấn Phong mở miệng nói.
- Nếu như không ai trả lời thì ta sẽ trả lời.
Mọi người ngạc nhiên nhìn về hắn, ai cũng tò mò chờ đợi hắn sẽ nói gì. Bởi vừa rồi hắn suýt chết vì thích khách, hơn nữa hiện tại hắn đang trúng kịch độc. Mọi người không biết hắn sẽ nói đúng sự thật, hoặc cố tình thêm bớt để buộc tội cho ai đó, hoặc cũng có thể là buộc tội cho cả Đại Mộc.
- Tam hoàng tử, câu trả lời của ngươi cần phải thật chính xác vì nó liên quan đến việc ai là chủ mưu muốn giết ngươi.
Nguyên Thiên Minh nhìn chăm chú vào mắt Tấn Phong. Hắn muốn tìm kiếm xem Tấn Phong đang nghĩ gì, nhưng hắn chỉ thấy được vẻ mặt bình tĩnh vô ba của Tấn Phong.
- Đại hoàng tử không cần phải lo về điều này, việc liên quan đến mạng sống của ta thì làm sao ta có thể đem ra làm trò đùa?
Tấn Phong đáp lời Nguyên Thiên Minh, sau đó cũng không nhìn hắn mà quay sang nói với Hoàng Thượng.
- Hoàng Thượng, lúc đó ta có mặt trên đại điện dù ta có bị mất khí lực thì ta vẫn còn phân biệt được ai là bạn và ai là thù. Quả thật lúc đó đội binh giao chiến cùng thích khách không phải là binh của Thái Tử. Hơn nữa, ta còn nghe thủ lĩnh của đội binh ấy nhận lệnh của Nguyên Vương.
- Nhận lệnh của Nguyên Vương? Hữu nhi, bọn họ là ngươi do con phái đến?
Hoàng Thượng từ ái nhìn về phía Nguyên Thiên Hữu, như nhận thấy điều đó, hắn đặt tách trà xuống và nhìn vê phía ông cười nói.
- Đúng vậy. Vì con thấy có người làm việc bất lực nên đành liều lĩnh gọi viện binh.
Thái Tử tức giận, hắn muốn đến bóp cổ Nguyên Thiên Hữu và hỏi xem “ai làm việc bất lực?”
Mọi người gật đầu đồng ý với quan điểm của Nguyên Thiên Hữu, rõ ràng vừa rồi thị vệ phủ Thái Tử không giúp ích gì được.
- Lịch nhi, từ bao giờ con lại làm việc thất trách như vậy? Chưa bàn đến việc chủ mưu là ai, trẫm chỉ biết vì sự bất lực của thị vệ phủ Thái Tử đã tạo nên thiệt hại vô cùng to lớn! Trẫm vẫn đang tự hỏi, liệu rằng con đã không còn muốn ngồi ở vị trí Thái Tử nữa? - Phụ hoàng bớt giận! Là do con thất trách.
Thái Tử vội vã quỳ xuống xin tha. Hắn thật sự không nghĩ mọi chuyện lại trở nên cớ sự như vậy. Hiện tại việc hắn cần làm là bảo toàn vị trí Thái Tử của mình, còn về phần Nguyên Thiên Hữu hắn sẽ không quan tâm vì Nguyên Thiên Minh sẽ không bỏ qua chuyện này.
- Phụ hoàng, con...
- Không cần nói nhiều, trước hết con nên ở trong phủ một tháng để suy nghĩ lại những việc đã qua. Những chuyện khác sau này sẽ tính.
- Tạ phụ hoàng.
Thái Tử đứng lên và trở về vị trí của mình ngồi xuống. Hoàng Thượng phạt hắn cấm túc một tháng nhưng vẫn chưa nói sẽ bỏ qua việc phế Thái Tử. Lúc này, hắn hận chết Nguyên Thiên Hữu và Quách Ngọc. Hắn thề hắn sẽ giết chết bọn họ!
Bên ngoài đột nhiên có tiếng Tô Đức Thịnh bẩm báo.
- Hoàng Thượng, vừa rồi nô tài nhận lệnh đi tra xét các thi thể của thích khách, thì phát hiện được vật này.
Tô Đức Thịnh cúi đầu dâng lên cho hoàng thượng một chiếc khay, trên khay có những gì thì không ai biết vì nó được phủ lên một tấm vải lụa. Hoàng Thượng gật đầu, sau đó nhìn vào khay và lấy ra một mảnh giấy nhỏ.
“Cẩn thận hành động, giết chết Tấn Phong!”
Hoàng Thượng nắm chặt mảnh giấy, ông thở gấp và vô cùng tức giận. Ông không giận vì nội dung ngắn gọn trong mảnh giấy kia, mà thứ làm ông giận là vì sao nét chữ lại giống của Nguyên Thiên Hữu như thế?
- Hoàng Thượng, là gì vậy? Có phải mật hàm của chủ mưu? Không biết có thể cho bọn ta cùng xem hay không?
Nguyên Thiên Minh mỉm cười hỏi. Hắn mừng thầm trong bụng: “Cuối cùng thì đã tìm được.”
Hoàng Thượng nghiến răng. Nếu ông đưa ra thì sẽ có ngươi vu tội cho Nguyên Thiên Hữu, nếu ông che dấu thì sẽ bị Tấn Phong nghi ngờ.
- Cậu. Đó là gì? Con cũng muốn biết.
Trong lúc Hoàng Thượng đang đắn đo thì nghe tiếng của Nguyên Thiên Hữu. Ông nhìn về hắn, chỉ thấy hắn cười tươi gật đầu. Ông đành đưa mảnh giấy cho Tô Đức Thịnh mang ra cho mọi người cùng xem.
Tô Đức Thịnh mang mảnh giấy đến trước mặt sứ thần các nước, sau đó quay về bên cạnh Hoàng Thượng và đặt mảnh giấy lại khay.
Xem xong, Nguyên Thiên Minh giả vờ suy nghĩ, sau đó phá lên cười.
- Vừa rồi ta cứ cảm thấy nét chữ ấy rất quen thuộc. Nét chữ có lực và vô cùng chuẩn xác, là nét chữ mà ta cho rằng chỉ có người đó mới có được. Ta nhớ lúc bé, ta đã gặp qua rất nhiều lần. Thậm chí có lần ta còn nhờ người đó chỉ dạy cho ta nhưng lại bị phụ hoàng ngăn cản, bởi vì không muốn ta làm phiền hắn ta học tập luyện chữ. Nhị đệ, ngươi có còn nhớ quá khứ “vui vẻ” của chúng ta?
Mọi người đều rất tò mò trong mảnh giấy ấy viết gì nhưng lại không được xem. Họ chỉ biết đó là bằng chứng phạm tội. Nhưng bây giờ họ lại nghe Đại Hoàng tử của Đại Nguyên khẳng định nét chữ ấy giống với nét chữ của Nguyên Vương, hơn nữa đó còn là nét chữ hiếm gặp. Mọi người nhìn Nguyên Thiên Hữu, họ đang tự hỏi chẳng lẽ người thân của họ đều chết dưới tay Nguyên vương? - Đại hoàng tử, không ngờ ngươi vẫn còn nhớ chuyện xưa. Nhưng ta cũng không biết ngươi còn nhớ chuyện có một lần ngươi giả chữ viết của ta để viết một bức thư để đánh lừa mẫu phi của ta không? Lúc đó chúng ta chỉ mới năm tuổi, ngươi lại rất thích đùa, nên đã viết một bức thư nói rằng ta đang bị bắt cóc và bọn bắt cóc buộc mẫu phi của ta phải giao cho bọn hắn cánh tay của bà nếu không bọn hắn sẽ lấy cánh tay của ta. Mẫu phi ta lúc đó đang bệnh rất nặng, thậm chí bà không phân biệt được đó có phải là do ta viết hay không, bà chỉ lờ mờ nhìn thấy nét chữ và tin rằng đó là ta. Suýt thì bà đã tự chặt tay mình, may mà Hoàng Thượng đến kịp. Cuối cùng mọi người đi tìm thì phát hiện ta đang ngủ quên trong một góc vắng của lãnh cung.
Nguyên Thiên Hữu vừa nói vừa cười. Hắn kể bằng một giọng điệu rất thoải mái, như thể những chuyện xảy ra chỉ là chuyện không liên quan đến mình. Mọi người xung quanh nghe được thì đều âm thầm lắc đầu. Làm gì có chuyện vui đùa như thế? Nguyên Vương từng là Nhị hoàng tử của Đại Nguyên, Hoàng Thượng Đại Nguyên cũng rất thương yêu hắn, vậy thì làm sao có thể để hắn rong chơi đến ngủ quên ở lãnh cung? Chỉ có thể là hắn bị người nào đó bắt đến đó và hạ mê dược.
Mọi người nhìn Nguyên Thiên Minh. Đại Hoàng tử chỉ mới năm tuổi đã có thể độc ác như thế? Mọi người lúc này mới nhớ việc mẫu thân của Nguyên Vương là Hoàng Quý Phi của Đại Nguyên, còn mẫu thân của Đại hoàng tử là Hoàng Hậu của Đại Nguyên. Một núi không thể có hai hổ. Thế nên việc bọn họ hãm hại nhau cũng không lạ. Đặc biệt, vừa rồi Nguyên Vương cũng nói Đại hoàng từ đã từng giả chữ viết của hắn. Lần này, dòng chữ ấy là thật hay giả?
Nguyên Thiên Minh giật giật khoé mắt, hắn cố gắng tươi cười nói.
- Nhị đệ, lúc bé ta đúng thật quá nghịch ngợm nên đã gây ra trò đó. Tuy nhiên chẳng phải chữ của ta không hoàn toàn giống chữ của ngươi nên đã không đánh lừa được phụ hoàng hay sao?
- Đúng vậy, giả thì cũng chỉ là giả làm sao có thể thay thế được sự thật?
- Nguyên Ngọc công chúa, ngươi nói vậy là có ý gì.
Nguyên Thiên Thiên nhìn Nguyên Ngọc bằng ánh mắt thù hận. Nàng muốn xé xác Quách Ngọc, nàng hận vì sao Quách Ngọc vẫn chưa chịu chết.
- Ý gì? Ý của ta là vì sao chúng ta không tìm cách phân biệt nét chữ ấy có phải do Nguyên Vương viết hay không?
Nhìn thấy Quách Ngọc tự tin nói, Nguyên Thiên Thiên cắn răng đáp lời.
- Bằng cách nào? Chẳng lẽ ngươi muốn để Nguyên Vương của ngươi viết lại câu đó thể phân biệt. Nếu vậy thì ta nghĩ không cần. Làm sao chúng ta biết hắn có cố tình thay đổi nét chữ hay không?
Quách Ngọc ha hả cười.
- Công chúa quả thật thông minh, còn nghĩ ra được trò cố ý thay đổi nét chữ. Tuy nhiên, ý ta không phải như thế. Ta muốn nhờ Hoàng Thượng tìm kiếm trong cung tất cả những gì Nguyên Vương từng viết qua để so sánh.
- Được, ý kiến hay.
Hoàng Thượng vừa nói xong thì Tô Đức Thịnh cũng hiểu ý nên nhanh chóng lui ra tìm kiếm. Không lâu sau đó, Tô công công trở về với một xấp giấy trên tay. Hoàng Thượng nhanh chóng lật ra xem xét, một lúc sau ông phá lên cười.
- Tốt lắm. Hai nét chữ giống, nhưng lại không giống. Rõ ràng là do hai người viết. Các ngươi cùng xem đi. Những thứ này đều do Hữu nhi viết cho trẫm và Thái Hậu vào những lúc hắn đi du ngoạn cũng có những lúc hắn ở chiến trường giết giặc.
Tô công công mang những thứ này đến cho sứ thần các nước, mọi người đều chăm chú nhìn nhưng không phải ai cũng nhìn ra được điều đó. Tấn Phong được xem đầu tiên và hắn cũng đã nhìn ra sự khác biệt. Thế nên khi nhìn thấy mọi người không hiểu thì hắn cũng lên tiếng giải thích.
- Các ngươi hãy nhìn vào cuối mỗi chữ trong bức thư này, đều thấy rõ Nguyên Vương có thói quen kéo nét cuối cùng thật nhạt. Tất cả xấp này đều như thế, chỉ có mảnh giấy tìm được trong người thích khách là khác biệt. Chữ viết trong mảnh giấy ấy rất giống bởi các nét đều được uốn lượn theo cách mà Nguyên Vương viết, tuy nhiên người giả mạo ấy đã không để ý đến việc thói quen kéo nhẹ mực ở nét cuối trong từ của Nguyên Vương nên mới tạo ra sự khác biệt.
Mọi người nghe Tấn Phong nói mới nhận ra, đúng như những gì hắn nói hai nét chữ tuy giống như không giống. Nguyên Thiên Minh tức giận. Hắn nhắm mắt, suy nghĩ.
“Lẽ nào năm ấy phụ hoàng cũng dựa vào điểm khác biệt này mà biết bức thư đó là giả? Chết tiệt! Vậy mà bao năm nay mình cho rằng là do phụ hoàng biết được kế hoạch của mình.”
- Các ngươi không cho rằng Nguyên Thiên Hữu cố tình viết khác để đánh lạc hướng mọi người hay sao?
Quách Ngọc lại cười tươi như hoa nhìn Nguyên Thiên Thiên.
- Công chúa! Như lời ngươi nói, vậy thì Nguyên Vương cũng có thể để người tâm phúc của hắn viết thay. Việc gì hắn phải cố tình viết khác như vậy để thêm phiền phức?
Nguyên Thiên Thiên không biết phải nói như thế nào. Nàng ta gấp gáp, nhìn về phía Nguyên Thiên Minh. Biết nàng nhìn mình, hắn chỉ mỉm cười rồi nói.
- Thiên Thiên không cần lo lắng. Dù đó là giả hay thật thì cũng không liên quan đến chúng ta. Ta cùng nhị đệ đã bao năm không gặp nhau, ta không phải ngày nào cũng luyện viết chữ của hắn nên làm sao có thể giả như thật như vậy? Hơn nữa, ta giả được thì người khác giả được.
Hoàng Thượng cau mày, chuyện đến nước này ông cũng biết ai là chủ mưu. Ông nhìn về phía Tấn Phong thấy hắn ung dung ngồi thì thở phào.
“Có lẽ hắn cũng đã biết sự thật!”
Lúc này Tô công công mới nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Hoàng Thượng, trong khay vẫn còn một vật khác.
Hoàng Thượng vỗ trán sau đó xoay người cầm vật còn lại trong khay.
Mọi người ở dưới bắt đầu xôn xao.
“Tại sao lại còn một vật khác?”