Thức trắng cả đêm, tinh thần và sức khoẻ của nàng giảm đi thấy rõ. Tuyết Lâm nhìn thấy nàng thì giật mình hoảng hốt.
- Tiểu thư! Người sao vậy? Không khoẻ chỗ nào?
- Ta không sao! Chuẩn bị thức ăn, ta đói rồi.
Quách Ngọc ra lệnh, Tuyết Lâm không dám trái lệnh. Nàng nhanh chóng ra ngoài phân phó phòng bếp nhanh tay chuẩn bị bữa sáng, sau đó quay lại bên cạnh hầu hạ Quách Ngọc.
Quách Ngọc che miệng, mày nheo lại, ngáp ngắn ngáp dài. Ngay lúc này đột nhiên âm thanh quen thuộc vang lên làm nàng giật mình.
- Ngọc nhi!
Nàng chỉ vừa rửa mặt, uống trà thơm, khoác thêm chiếc áo mỏng, tóc vẫn còn xoã dài chưa búi gọn, trên mặt không có phấn son. Mọi thứ đều tự nhiên nhất.
Bất ngờ bị gọi, nàng xoay người nhìn về phía cửa. Hình bóng quen thuộc dần đến gần nàng hơn.
- Thiên... Thiên Hữu?
Nguyên Thiên Hữu ung dung bước vào. Thân hình cao to của hắn chắn gần hết ánh sáng từ cửa nhỏ. Hắn vẫn trung thành với y phục trắng, chỉ khác hắn không cầm quạt xếp, nước da có phần ngâm hơn và nhuyễn kiếm lúc nào cũng đeo bên hông.
Nhìn thấy nàng ốm yếu ngồi trên ghế, hắn đau lòng vô cùng. Chạy vội đến bên cạnh nàng, hắn hạ người, một chân quỳ hờ dưới sàn, tay nắm chặt tay nàng, nhẹ giọng hỏi.
- Nàng cảm thấy không khoẻ? Tại sao lại tiều tuỵ như vậy?
Tuyết Lâm bên cạnh bắt đầu lui về sau, sau đó nhanh chân ra ngoài, không quên đóng cửa, trả lại không gian riêng tư cho bọn họ.
Quách Ngọc đấm vào vai hắn, cằn nhằn.
- Ai cho phép chàng vào đây mà không thông cáo?
- Đây là phòng của thê tử ta, ta thích vào thì vào, ai dám cản. Nói! Nàng không khoẻ chỗ nào?
Nàng chu miệng, đứng lên, kéo tay hắn đi lại bàn nhỏ, kéo ghế giúp hắn.
- Ngồi xuống đi! Chàng đi đường cả đêm không ngủ?
- Ta là nam nhân, sức khoẻ rất tốt, không có vấn đề gì. Nàng lại khác! Mau nói! Nếu nàng không nói, ta sẽ bế nàng vào cung tìm thái y ngay lập tức.
Quách Ngọc bậm môi, nàng thấy hắn quá đáng vô cùng, chẳng quan tâm đến hình tượng, sĩ diện gì cả.
- Ta chỉ mất ngủ thôi!
Nói rồi nàng nói với ra ngoài.
- Tuyết Lâm! Mau mang cơm vào.
Bàn ăn thịnh soạn được bày ngay ngắn trên bàn. Nàng vẫn chưa hỏi hắn vì sao đến vào lúc này. Tay nhỏ chậm rãi gắp ít thức ăn cho vào bát của hắn, nàng dịu giọng nói.
- Ăn chút gì đi.
Nguyên Thiên Hữu mỉm cười, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp vô cùng.
- Ta nghe nói, nàng đã "dọn dẹp" sạch sẽ Hoà thị?
- Chỉ là tiện tay dọn dẹp một chút. May là có sự giúp sức của Thục phi. Linh Xương? Không biết từ đâu bà ta có, nhưng chiêu này quả thật rất hiểm. Có lẽ bà ta đã suy tính rất lâu, chỉ còn chờ cơ hội thôi.
- Bà ta bấy lâu im hơi lặng tiếng, hoá ra cũng chỉ là lớp mặt nạ. Nhưng bí mật kia nàng đã chứng thực chưa?
- Chưa nghe bà ta khẳng định, tất cả chỉ là đoán mò. Hôm nay chàng đến đây có chuyện gì? Đã vào cung gặp hoàng thượng chưa?
Nguyên Thiên Hữu gắp ít thức ăn cho vào bát của nàng, sau đó chậm rãi đáp.
- Ta đến gặp nàng trước, buổi trưa lại vào cung, dù sao cậu vẫn đang thượng triều. Ta đến gặp cậu bàn chút chuyện về lương thảo, phía bắc vừa dẹp loạn, binh lính cần được bồi bổ một tí.
Đưa khăn tay lên lau khoé miệng, Quách Ngọc quan tâm.
- Du hoàng hậu thế nào rồi?
Nguyên Thiên Hữu nhếch mép, lại gắp thức ăn cho nàng.
- Ăn thêm nào! Bà ta có thể thế nào chứ? Lần trước náo loạn cả Vĩnh Ngọc ta phải về thu xếp lại mọi thứ, nhân tiện tặng cho bà ấy vài chén canh thuốc. Nay cũng vài lần phát bệnh rồi.
Quách Ngọc bật cười, không tập trung ăn chỉ lo hỏi chuyện khiến hắn không vừa lòng. Hắn đặt bát cơm trong tay xuống, cầm lấy bát cơm của nàng, đút từng miếng vào miệng nàng, miệng lầm bầm làu bàu.
- Chẳng chịu ăn uống gì cả!
Quách Ngọc không chống cự, nàng ngoan ngoãn như con mèo nhỏ chờ chủ cưng nựng vuốt ve.
- Phải rồi. Ta vừa nhận được tin Mộc Thiên Thiên muốn hoà thân. Chưa biết thực hư thế nào, ta sẽ cho người điều tra. Chàng ở Vĩnh Ngọc giúp ta ngăn cản nàng ta đến Đại Mộc được không?
- Được! Mau ăn cơm.
Quách Ngọc nuốt cơm, nhăn nhó.
- Ta không phải heo. Chàng không ăn cứ đút cho ta như vậy muốn ta béo lên, khó coi rồi bỏ mặc ta à?
- Nàng có béo thêm một ngàn cân ta vẫn sẽ yêu nàng.
- Dẻo miệng.
Cuối cùng cũng ăn xong, no căng cả bụng. Cả hai ngồi một lúc, uống trà thơm sạch miệng.
Lúc này, hắn nhanh chân bước ra ngoài sau đó lại nhanh chân chạy vào, trên tay cầm theo một chiếc hộp lớn.
- Gì vậy?
Hắn cười tà mị, tỏ vẻ bí ẩn.
- Nàng mở ra sẽ biết.
Quách Ngọc liếc mắt, môi nhỏ hơi trề. Thấy thế hắn cúi đầu đặt lên môi nàng một nụ hôn khiến Quách Ngọc đỏ bừng hai má.
- Thẹn?
- Ta... Vừa ăn canh nóng nên mặt đỏ.
- Vậy mặt ta có đỏ không? Ta cũng vừa ăn canh nóng.
- Mặt chàng dày hơn mặt đường, có nhúng nước sôi cũng không đỏ.
Hắn cười ha hả, khoái chí vô cùng. Nhẹ nhàng cầm tay nàng đặt lên chiếc hộp to.
- Nàng mở ra sẽ có điều bất ngờ.
Quách Ngọc nhìn hắn, sau đó nhẹ nhàng mở chiếc hộp. Nhìn vật bên trong, nàng bất giác mỉm cười.
- Thế nào? Thích không? Nàng mau mặc thử ta xem.
Đẩy chiếc hộp về phía hắn, nàng chu miệng.
- Không thử.
- Tại sao?
- Ai gả cho chàng mà mặc giá y?
Hắn kéo ghế lại gần, tay ôm chặt eo nhỏ.
- Nàng dám? Ta ôm nàng, hôn nàng, nàng không gả cho ta thì gả cho ai?
Quách Ngọc chỉ vào mũi hắn.
- Từ lúc quen biết nhau, đây là lần đầu ta thấy nét mặt này. Biến thái!
Hắn vẫn cười nham nhở, nhe răng nói.
- Ta vốn biến thái như vậy! Thế nào? Sợ? Mèo con!
- Đúng vậy! Ta sợ rồi! Không...
Chữ "gả" chưa thốt ra thì miệng nàng đã bị hắn dán chặt bởi một nụ hôn. Mắt nàng trợn to, hắn vẫn cố sức dùng lưỡi mở miệng nàng và hôn thật sâu. Quách Ngọc cứng đờ người, mặc cho hắn hôn. Chỉ trong chốc lát, cả hai đều nhắm mắt lại, chìm đắm trong tình yêu của mình. Mãi cho đến khi Quách Ngọc hít thở khó khăn, môi hồng xuất hiện vài vết cắn hắn mới chịu dừng lại. Cả hai thở hổn hển. Hắn đặt tay lên má nàng, cảnh cáo.
- Nàng còn dám nói không yêu ta, không gả cho ta, ta sẽ hôn chết nàng.
Quách Ngọc cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nàng dùng tay đấm vào ngực hắn, hét lớn.
- Vô lại! Biến thái!
Nguyên Thiên Hữu bật cười, hắn nắm chặt cổ tay nàng, chầm chậm đưa mặt lại gần nàng hơn.
- Chưa đủ?
Quách Ngọc đẩy hắn, đứng lên, miệng lẩm bẩm.
- Đáng ghét! Không nói chuyện với chàng nữa.
Hắn lại cười, vội đứng lên theo nàng, kéo kéo ống tay áo.
- Thôi nào! Không còn sớm nữa. Nàng mau mau thử giá y, ta không có số đo chính xác nên tất cả đều dựa trên tưởng tượng của ta.
- Lắm lời.
Quách Ngọc bỏ lại một câu sau đó đi vào bên trong. Hắn gãi đầu cười khổ, giả vờ ức hiếp nàng nhưng sự thật số phận của hắn chỉ có thể là nô lệ cho nàng suốt đời. Trong phòng không có nha hoàn, hắn lắc đầu cười khổ sau đó cầm theo giá y bẽn lẽn theo sau.
- Được rồi! Chàng ra ngoài trước đi.
- Sao vậy? Tự nàng thay được không? Hay để ta giúp nàng!
Vừa nói hắn vừa giơ tay lên, lập tức bị Quách Ngọc đánh vào tay một cái thật mạnh.
- Mau ra ngoài!
Hắn cười ha hả, sau đó ra ngoài. Trước khi đi không quên bẹo má nàng một cái.
Hắn kiên nhẫn ngồi chờ, không hề than phiền một lời. Mãi cho đến khi nghe tiếng động phía sau, hắn quay đầu nhìn lại, trố mắt ngạc nhiên.
Nàng thật sự rất đẹp. Hắn không nghĩ bản thân thông minh và chu đáo như vậy, có thể tưởng tượng ra được số đo để may giá y cho nàng.
Giá y màu đỏ rực rỡ, trên thân vải thêu hoạ tiết phượng hoàng vươn cánh. Những sợi chỉ vàng vẽ ra những hình ảnh vô cùng sống động. Phần eo thắt chặt, tà váy thướt tha kéo dài phía sau, chiếc áo khoác bên ngoài nửa che nửa hở đôi bờ ngực căn tròn. Quách Ngọc không trang điểm, tóc xoã dài không đội mão phượng, chỉ cần giá y nàng đã rất đẹp rồi.
- Thế nào?
Nguyên Thiên Hữu cứ cười rồi lắc đầu liên tục. Nữ nhân trước mắt này là thê tử của hắn.
- Tại sao lại lắc đầu?
Hắn đứng lên, đi gần lại phía nàng, đưa bàn tay chạm lên má hồng, khẽ nói.
- Vì ta không tin rằng ta lại gặp được tiên nữ!
Nàng cười tủm tỉm, đánh vào ngực hắn.
- Ngốc.
Đột nhiên đường cong nơi khoé miệng Nguyên Thiên Hữu dần hạ xuống.
- Chỗ này... có vẻ không vừa. Có khó chịu lắm không?
Quách Ngọc nhìn theo hướng chỉ của hắn, nàng đỏ bừng hai má.
Tên vô lại này...
- Tránh ra!
Nguyên Thiên Hữu bỗng phá lên cười.
- Nàng gầy như vậy, nên ta không nghĩ chỗ đó sẽ không vừa.
- Chàng còn nói nữa, có tin ta cho chàng một liều thuốc độc hay không?
- Được được! Ta không nói. Ta sẽ bảo bọn họ chỉnh rộng hơn một chút ở phần ngực áo.
- Thật ra, nữ nhân bên ngoài vẫn thường mặc như vậy mà...
Nàng nhỏ giọng nói. Hắn buồn cười, lân la lại gần hơn, đưa tay nâng gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
- Bọn họ kệ bọn họ. Mặc như thế làm sao thở? Không biết đẹp thế nào, chỉ thấy ép chết bản thân.
- Được rồi! Xem cũng xem rồi, ta vào trong thay y phục.
Nguyên Thiên Hữu nhìn ra cửa sổ, thấy đã đến lúc, hắn gật đầu đưa nàng vào trong sau đó nhanh chân chạy ra ngoài.
Quách Ngọc không hay biết chuyện gì xảy ra, nàng cứ thong thả thay y phục, búi lại đầu tóc gọn gàng.
Đến khi nàng bước ra, chỉ thấy căn phòng trống vắng đến lạ - hắn đi mất rồi.
Trên gương mặt nàng thoáng chút buồn.
Vừa gặp nhau không bao lâu, hắn lại đi mất...
Vừa định lại ghế ngồi thì bên ngoài có tiếng Tuyết Lâm.
- Tiểu thư! Người thay đồ xong rồi?
- Ừm.
Tuyết Lâm nhận được đáp án, vội mở cửa sau đó không nói không rằng, một mực kéo nàng đi.
- Đi đâu?
- Tiểu thư mau theo nô tỳ.
Bị kéo đi Quách Ngọc cảm thấy khó chịu, thái độ của Tuyết Lâm hôm nay rất kì lạ.
Chạy men theo con đường nhỏ, cả hai nép vào phía sau núi giả. Tuyết Lâm hạ thấp giọng.
- Tiểu thư! Người xem.
Nhìn theo hướng tay của Tuyết Lâm, Quách Ngọc thấy có rất đông người, kẻ bê tráp, kẻ nâng rương. Ngẩn đầu cao hơn, nàng lại thấy bên trong sảnh hiện diện bóng dáng một nam nhân trong bộ y phục vàng óng ánh, bên cạnh còn có hắn!
- Chuyện này...
- Hoàng thượng Vĩnh Ngọc đến hỏi cưới tiểu thư, còn nhờ cả hoàng thượng của chúng ta ra mặt. Đang bàn về sính lễ, sắp tới sẽ giao canh thiếp...
Nói đến đây, Tuyết Lâm chợt khựng lại, cười khúc khích khi thấy Quách Ngọc hai má đỏ ửng, chạy nhanh về phía viện Ngọc Cát.
Fb: Tieu Anh Anh... Facebook.com/tieuanhanh01
Ngay hôm đó, tin tức Nguyên Thiên Hữu mang sính lễ tới dạm hỏi Quách Ngọc lan khắp toàn thành, sau đó lan khắp Đại Mộc. Người vui mừng chúc phúc, kẻ ghen tức dậm chân.
- Hoàng hậu? Ả ta cũng xứng?
Đồng tâm trạng với nhau - ghen tức - thì phải nói đến mẹ con La di nương. Mặc dù bọn họ biết việc hoàng thượng ban hôn nhưng lại không tin việc này lại thành sự thật nhanh như vậy.
La di nương hai hôm nay "đột nhiên" lên cơn cảm sốt, cứ thế mà ho khụ khụ, không dám ra ngoài sợ lại trúng phải gió độc. Quách Huy nghe tin bà bệnh, thêm tin Quách Ngọc sắp thành hoàng hậu thì tức tốc chuẩn bị hồi phủ. Quách Lan ngày đêm đấu chuyện vặt với Trần Kiều Như, đấu đến mê muội đầu óc, chẳng thiết quan tâm mẹ đẻ nhưng khi nghe chuyện Quách Ngọc, nàng ta lại như hổ đói thấy mồi, cứ khao khát được phá hư tất cả.
Quách Tuệ thì sao?
Gần đây La Minh Tú bị cấm túc, cả Trương phủ chẳng ai dám chống đối nàng. Nghe tin La di nương bệnh, nàng không mấy quan tâm, chỉ gửi lời hỏi thăm qua loa.
Hôm nay truyền tin về Quách Ngọc, nàng ta ghen tức nhưng lại là người giữ thái độ bình tĩnh nhất trong bốn mẹ con.
Vốn kẻ thù hiện tại của nàng là La Minh Tú, diệt được nàng ta trước, dù sao Quách Ngọc không phải thỏ con để ai muốn "phá" thì thì phá.
Nhìn thấy thái độ bình tĩnh của Quách Tuệ khiến tiểu La có chút lo lắng. Nếu cứ la oai oái lên, nàng còn biết mà bẩm báo, còn im lặng thế này, nàng biết đường nào lường?
Tiểu La chăm chú rót trà, nhưng suy nghĩ lại chạy loạn trong đầu. Bất ngờ có tiếng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.
- Phu nhân! Mọi chuyện đã làm xong rồi.
Tiểu La ngước mắt, nhìn thấy một nha hoàn lạ mặt đang hớn hở báo tin.
"Phu nhân giao nhiệm vụ cho nàng ta? Tại sao không phải là mình? Phu nhân nghi ngờ mình?"
Mặc dù đang rất lo lắng, nhưng tiểu La vẫn cố giữ vẻ trấn tĩnh. Nàng tiếp tục làm việc của mình, không quan tâm người kia là ai, làm xong việc gì.
Quách Tuệ xua tay bảo nha hoàn kia ra ngoài, sau đó liếc mắt nhìn tiểu La.
- Nha đầu này đúng là lanh lẹ...
Tiểu La mỉm cười, nâng tách trà lại gần Quách Tuệ.
- Người bên cạnh phu nhân lúc nào cũng tốt nhất.
Quách Tuệ mỉm cười, nhận tách trà, đưa lên mũi hít một hơi.
- Nàng ta là người mới, ngươi phải quản giáo thật tốt.
- Nô tỳ hiểu.
Quách Tuệ uống một ngụm trà, trong lòng có chút đắn đo.
"Liệu những lời Lan Túc nói có đúng không? Tiểu La giúp mình nhiều việc như vậy, đại tẩu lo lắng cho mình như vậy, làm sao có chuyện bọn họ phản bội mình. Nhưng nếu thật sự bọn họ phản bội thì sao...?"
- Lão gia có ở phủ không?
- Lão gia sáng sớm đã đến phủ Thái tử. Có lẽ thái tử cũng đang đứng ngồi không yên.
Quách Tuệ cười nhếch mép.
- Chuyện của Quách Ngọc, ta không cần động tay, tự khắc có hàng trăm người thay ta làm việc. Ngươi nghĩ xem, nàng ta gây thù với Thái tử, thái tử liệu có để yên cho nàng ta hạnh phúc không...
- Nô tỳ nghĩ, thái tử sẽ "tặng" nàng ta một món quà vô cùng ý nghĩa!
- Được rồi! Ta muốn đến Tây viện một chuyến.
Tây Viện
La Minh Tú ngồi trên ghế, nét mặt có chút xanh xao nhưng không giống kẻ bị cấm túc. Quách Tuệ mỉm cười, nàng biết, Trương Đình có hận La Minh Tú cách mấy cũng sẽ không dám bỏ đói nàng ta,
La phủ vẫn còn chỗ dùng.
- Muội muội!
Từ hôm đó, Trương Đình chặn mọi thông tin, bắt nhốt tất cả nha hoàn La Minh Tú mang đến Trương phủ. Thỉnh thoảng vẫn cho một nha hoàn lạ mặt mang quà cáp về La phủ với danh nghĩa La Minh Tú, vì thế La phủ không hề nghi ngờ.
Trương Đình không thể hành hạ nàng ta, nhưng Quách Tuệ thì có thể. Hắn chỉ thị Quách Tuệ được phép đến "thăm hỏi" La Minh Tú. Giữa bọn họ có gì để thăm hỏi?
- Ngươi lại đến? Có ích gì?
Quách Tuệ ngồi xuống, tự tay rót cho La Minh Tú một chung trà.
- Sắc mặt không tốt, thai nghén thế nào?
La Minh Tú vẫn giữ im lặng, nàng biết nhiệm vụ của Quách Tuệ là khích nàng, nhiệm vụ của nàng là giữ bình tĩnh. Trò chơi này, ai thắng ai thua còn chưa biết.
Quách Tuệ vẫn kiên trì.
- Muội biết gì không? Ta tìm được vị pháp sư ấy rồi.
La Minh Tú giật giật khoé mắt, hai tay nắm chặt tà váy. Nàng biết, đúng là thế, là Quách Tuệ giở trò, vốn tên khốn ấy là người của ả ta.
- Hôm đó, ta đột nhiên muốn ăn canh Bát Hào. Nhưng nguyên liệu để nấu canh là loại rau chỉ mọc ở phía Tây vườn. Hoàng thị vì muốn nịnh nọt nên đích thân đi hái, nào ngờ lại nhìn thấy chuyện không mấy đẹp mắt, nên vội vàng bẩm cáo phu quân mình là Hoàng quản gia. Ông ta lại là đầy tớ trung thành nên cấp tốc báo cho phu quân. Ây da! Muội thật là, vì sao lại làm nên chuyện này, thật khiến người đời xấu hổ.
Mặc cho Quách Tuệ nói, La Minh Tú vẫn cố giữ bình tĩnh. Nàng biết nếu nàng không giữ bình tĩnh, nàng sẽ thua. Cái giá phải trả nếu thua là sinh mạng của đứa con bé nhỏ này. Đại phu nói, nàng không được kích động, nếu không... Chỉ cần nàng cố gắng, đứa bé ra đời tự khắc nàng sẽ có cách chứng minh với Trương Đình rằng mẹ con nàng vô tội.
Quách Tuệ nhếch mép, khinh thường.
"Còn cứng đầu?"
Nàng lớn giọng nói:
- Hôm trước hoàng thượng Vĩnh Ngọc đến phủ Thừa tướng trao canh thiếp, nhị muội sắp thành hoàng hậu rồi!
Vừa nghe đến việc này, La Minh Tú lập tức có phản ứng, nàng nhíu mày, xoay lại nhìn Quách Tuệ, lớn giọng hỏi.
- Cái gì?
Ngay sau đó bọn nha hoàn, gia đinh bên ngoài nghe một tiếng hét thất thanh, biết có chuyện không hay nên mở cửa xông vào. Chỉ thấy La Minh Tú đang nằm trên người Quách Tuệ, cả hai ngã nhoài dưới sàn, máu chảy rất nhiều.
- Mau mau cứu nhị muội...