Nhắc lại đêm thọ yến, Quách Tuệ trở về nhà với một cánh tay trầy trụa, một bên chân sưng phù cùng với lệnh phạt của Thái Hậu. Quách Tuệ khóc liên tục hai ngày, khiến La di nương đau xót. Quách Huy đã rời phủ đi học cách đây nữa tháng, nên hiện tại chỉ có nữ nhi bên cạnh. La di nương một lòng nghĩ kế giúp Quách Tuệ. Ai ngờ, không hại được người, lại tự làm tự chịu. Nghĩ đến Quách Tuệ chịu uất ức, Quách Ngọc lại phong cảnh làm Nguyên Ngọc quận chúa, còn được hoàng thượng ban hôn cho Nguyên Vương, La di nương chỉ muốn giết chết Quách Ngọc cho hả dạ. La di nương âm thầm nghiến răng, nàng sẽ không để Quách Ngọc yên ổn.
Sau ba ngày ở tại Quốc công phủ, hôm nay Quách Ngọc quyết định trở lại Thừa tướng phủ. Trước khi khởi hành, Tuyên thị gọi Quách Ngọc lại.
- Ngọc nhi, con còn nhận ra ai không?
Tuyên thị vừa nói, vừa chỉ về phía một phụ nhân đang nghiêm cẩn cúi đầu. Quách Ngọc ngước mắt nhìn, sau đó mừng rỡ chạy đến.
- Hoà ma ma.
Hoà thị là ma ma theo hầu Mộ Dung Hà từ khi Mộ Dung Hà còn bé. Hai năm trước Mộ Dung Hà qua đời, Hoà ma ma theo hầu Quách Ngọc. Chưa được bao lâu, Quách Ngọc lại nghe lời xúi giục của La di nương, đuổi Hoà thị ra khỏi Thừa tướng phủ. Hoà thị cầu xin Quách Ngọc nhưng vô vọng, đành phải quay lại Quốc công phủ. Năm trước Hoà thị xin được về quê cùng con cháu. Tuyên thị nhận thấy Hoà thị cũng lớn tuổi, Mộ Dung Hà mất, Quách Ngọc lại một mực không cần Hoà thị, nên cũng đồng ý. Hiện tại Quách Ngọc đã trưởng thành hơn rất nhiều, có thể tự bảo vệ bản thân và những người xung quanh. Tuyên thị muốn gọi Hoà thị về để phụ giúp Quách Ngọc. Hoà thị quê ở tận Giang châu, cách kinh thành rất xa, đi ngựa cũng mất gần nữa tháng. Hoà thị lại tuổi cao, nên chỉ có thể đi xe ngựa, lấy hết tốc lực cũng mất hơn một tháng mới đến kinh thành.
Hoà thị nhìn Quách Ngọc đã trưởng thành rất nhiều, nước mắt lại rưng rưng.
- Tiểu thư...
Tuyên thị lúc này mới nói.
- Từ nay, Hoà thị lại về Thừa tướng phủ giúp con. Ngọc nhi, con thông minh thì cũng chỉ là tiểu cô nương, nha đầu Tuyết Lâm cũng chỉ hơn con một tuổi. Hoà thị là lão ma ma, bà ấy có thể chăm sóc tốt cho con.
Đời trước, sau khi Hoà thị bị đuổi ra khỏi Quách phủ, Quách Ngọc cũng không gặp lại Hoà thị, cho đến khi Quách Ngọc sắp gả cho Trương Đình, Hoà thị mới xuất hiện. Hoà thị dập đầu xin Quách Ngọc cho bà theo hầu hạ. Lúc đầu Quách Ngọc không đồng ý, nhưng Hoà thị nói bà chỉ cần đi theo, không hậu hạ thân cận cũng được, làm việc nặng cũng được, bà chỉ muốn hoàn thành tâm ý của Mộ Dung Hà. Nghe thế, Quách Ngọc cũng không nói gì, để mặc cho Hoà thị theo mình xuất giá.
Ở Trương phủ, Hoà thị luôn luôn che chở cho Quách Ngọc, thường xuyên khuyên cản Quách Ngọc, nói Trương Đình không tốt. Nhưng Quách Ngọc không tin, cho đến khi Quách Tuệ gả vào Trương phủ. Không lâu sau, Hoà thị bị trượt chân té xuống giếng, mất mạng. Bây giờ nghĩ lại, cái chết của Hoà thị, không đơn giản chỉ là tai nạn. - Ngoại tổ mẫu, đa tạ người. Ngọc nhi thật sự cần Hoà ma ma giúp đỡ.
Tuyên thị hài lòng gật đầu. Hoà thị theo chân Quách Ngọc về Quách phủ.
Về tới Quách Phủ, Quách Ngọc đến An diên viện thỉnh an Quách An và thông báo chuyện Hoà thị. Quách An cũng gật đầu đồng ý. Sau đó Quách Ngọc trực tiếp trở về Ngọc cát viện.
...
Mộ Dung Thịnh vội vàng ra chiến trường, gặp Mộ Dung Ngạn. Cha con cùng nhau bàn kế sách. Mộ Dung Ngạn nghe Mộ Dung Thịnh nói cũng cảm thấy có gì đó kì quái. Liền cho gọi người tra xét, kết quả cho thấy gần đây có rất nhiều người xuất nhập Minh An châu, thậm chí, phân nữa số đó là hướng từ Hạ Quan quốc đi vào Minh An châu, lý do là muốn hồi hương sinh sống không muốn sống nơi đất khách khi chiến tranh loạn lạc. Theo điều tra, số người đó hoàn toàn khoẻ mạnh, không có dấu hiệu bệnh yếu.
Cha con Mộ Dung Thịnh thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên công tác phòng chống vẫn được tiếp tục.
Quách Ngọc ở Ngọc Cát viện gần đây cũng an nhàn. La di nương không có động tĩnh, khiến Quách Ngọc nghi ngờ vô cùng. Chỉ có cách cho người nhìn chằm chằm mẹ con La di nương.
Chớp mắt lại đến một mùa đông, bên ngoài tuyết rơi rất lớn. Quách Ngọc nhớ rõ năm ấy, Đại Mộc hứng chịu một trận tuyết tai thật to. Tuyết rơi triền miên suốt ba tháng. Mùa màng thất bát, vật nuôi chết vô số kể. Lại thêm chiến tranh ở phía bắc giáp Hạ Quan quốc, bại trận ở phía nam giáp Biên cương. Dân chúng khốn khổ vô cùng. Quách Ngọc vẫn suy nghĩ cách để lịch sử không lập lại.
Nghe tin, đội quân vận chuyển trên đường gặp vô số khó khăn, hơn ba lần bị tập kích, cuối cùng lương thảo đã an toàn đến biên cương. Quách Ngọc thở phào nhẹ nhõm. Phía bắc cũng chưa có dấu hiệu dịch bệnh. Quách Ngọc cũng yên tâm suy nghĩ đối sách. Cuối cùng nàng cũng nghĩ ra. Quách Ngọc nhanh chân đi tìm Quách An.
- Phụ thân.
Quách An đang ngồi trong thư phòng, vừa xử lý xong công việc, định ngồi sắp xếp lại thì nghe tiếng Quách Ngọc. Quách Ngọc trên tay cầm một chén tổ yến, bước vào.
- Ngọc nhi, tìm phụ thân có việc?
Quách Ngọc không khách sáo với Quách An, kéo Quách An lại bàn ngồi xuống. Sau đó, Quách Ngọc đưa chén tổ yến cho Quách An và nói.
- Ngọc nhi mang tổ yến cho phụ thân.
Quách An hài lòng ha ha cười, nhận lấy chén tổ yến uống. Quách Ngọc ngồi một bên vui vẻ cười nói. Cha con nói chuyện đông chuyện tây một lúc, Quách Ngọc mới vờ nhìn ra trời tuyết, hỏi Quách An.
- Phụ thân, tuyết năm nay khi nào thì dừng?
Quách An nhìn theo hướng Quách Ngọc đang nhìn, ông thấy tuyết lại nhiều hơn buổi sáng. Tuyết chỉ rơi năm ngày nay, nhưng mỗi ngày đều nhiều lên bất thường, thậm chí còn có những cơn gió mạnh. Quách An xoay sang nhìn Quách Ngọc cười nói.
- Phụ thân cũng không biết, nhưng có lẽ sẽ lâu.
- Phụ thân, liệu bão tuyết có xảy ra? Hoặc giả, tuyết không ngừng rơi trong nhiều tháng liên tục, vậy chúng ta làm sao bây giờ?- Đại Mộc sẽ không có bão tuyết.
- Chưa bao giờ có không đồng nghĩa với không bao giờ có.
Quách An giật mình, đúng vậy, làm sao có thể chắc chắn sẽ không xảy ra tuyết tai.
- Tại sao Ngọc nhi lại nói như vậy?
- Phụ thân, mười ngày trước Ngọc nhi gặp một giấc mơ. Trong mơ, tuyết rơi rất nhiều, cây cối, mùa màng, vật nuôi đều chết. Đại Mộc bao trùm bởi màu tuyết trắng xoá, xen lẫn những tiếng khóc gào. Vốn dĩ Ngọc nhi nghĩ chỉ là giấc mơ. Nhưng năm ngày qua, Ngọc nhi cảm nhận, tuyết rơi rất nhiều, mỗi ngày càng tăng lượng tuyết một cách bất thường.
Quách An nhíu nhíu mày: “Ngọc nhi nằm mơ?“. Bản thân Quách An sẽ không tin chuyện không có căn cứ như vậy, nhưng...
Thật sự, tuyết rơi rất nhiều.
- Ngọc nhi, sẽ không có tuyết tai.
Quách An thật sự nghĩ đến việc tuyết tai, nhưng vẫn trấn định vì không muốn doạ Quách Ngọc.
Quách Ngọc tiếp tục nói.
- Nếu có tuyết tai, Ngọc nhi không sợ, Ngọc nhi sẽ cùng phụ thân giải quyết. Ngọc nhi sẽ luôn bên cạnh phụ thân.
Quách Ngọc nắm cánh tay Quách An đung đưa nói. Quách An vui vẻ cười ha ha, thấy Quách Ngọc muốn tiếp tục đề tài nên ông cũng tiếp tục nói.
- Ngọc nhi sẽ giúp phụ thân như thế nào?
- Phụ thân, trước tiên phải hỏi người, tuyết tai sẽ ảnh hưởng như thế nào?
- Như trong giấc mơ của Ngọc nhi, tác hại thật kinh khủng.
- Người dân sẽ bị đói đúng không?
- Đúng vậy.
- Vậy Ngọc nhi cùng phụ thân sẽ bán gạo giá rẻ cho các hộ nhà có đủ khả năng mua gạo, còn đối với những người thật sự nghèo chúng ta sẽ quyên tặng.
Quách An gật đầu, nhéo nhéo mũi Quách Ngọc.
- Ngọc nhi có bao nhiêu gạo mà muốn quyên góp.
Quách Ngọc ngồi nghiêm chỉnh, đếm đếm đầu ngón tay, lại xị mặt nói.
- Ngọc nhi không có gạo, nhưng Ngọc nhi có đồ cưới của mẫu thân. Hơn nữa, Ngọc nhi biết một nơi có rất nhiều gạo.
Quách An buồn cười nhìn Quách Ngọc. Nếu thật sự có tuyết tai, Quách An cũng sẽ không để Quách Ngọc dùng đồ cưới của Mộ Dung Hà đem ra quyên góp. Thừa tướng phủ không thiếu bạc!
- Ở đâu có nhiều gạo?
- Là tứ biểu ca. Mộ Hàn hiên là cửa hàng của tứ biểu ca, ở đó có rất nhiều gạo.
Quách An ha ha cười.
- Mộ Hàn hiên nhiều gạo cùng lắm chỉ có thể cứu được một ngàn hộ, không cứu được tất cả.
- Đúng, nên Ngọc nhi cùng phụ thân phải mua nhiều hơn nữa.
- Nếu tuyết tai, ở đâu có gạo để mua?
- Phụ thân, Quách phủ có gạo dự trữ đúng không?
- Đúng...
Quách Ngọc mỉm cười, Quách An lại hiểu ý Quách Ngọc, ha ha cười theo. - Ngọc nhi, chúng ta chịu quyên, không có nghĩa người khác cũng chịu quyên.
- Họ không quyên, họ bán.
Hai cha con lại cười nói trong thư phòng một lúc lâu.
...
Đúng như Quách Ngọc dự đoán, Đại Mộc có tuyết tai. Mưa tuyết kéo dài không dứt, mùa màng thất bát, vật nuôi chết cả. Đại Mộc bao trùm bởi tuyết và tiếng khóc.
Hoàng Thượng triệu tập các quan đại thần bàn bạc đối sách. Các quan đại thần được gọi tên đều lắc đầu bó tay, chỉ đến khi được nhắc đến tên mình, Quách An mới lên tiếng.
- Bẩm hoàng thượng, thần có một biện pháp, không biết có được không?
Hoàng thượng mừng rỡ, hối hả hỏi.
- Biện pháp gì?
- Biện pháp này, cần phải có sự hỗ trợ của Hoàng Thượng cùng các vị đại quan.
Các vị đại quan nghe nhắc đến mình lại có một dự cảm không tốt. Hoàng thượng không quan tâm đến suy nghĩ của các quan đại thần mà nhanh miệng nói.
- Tốt, các vị ái khanh đã không nghĩ ra biện pháp, nay Quách Thừa tướng đề xuất biện pháp, hy vọng các vị ái khanh đừng từ chối giúp đỡ.
Hoàng thượng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy hiếp. Các vị đại quan đều cảm thấy không ổn nhưng lại không thể cãi lệnh vua, đồng thanh đáp.
- Chúng thần xin nguyện góp sức.
- Quách ái khanh, biện pháp của ngươi là gì?
Hoàng thượng lại giục hỏi.
Lúc này Quách An vô cùng khen ngợi Quách Ngọc. Lúc đầu, ông muốn trực tiếp nói cho hoàng thượng nhưng Quách Ngọc ngăn cản, nàng cho rằng không ai chịu bỏ tiền tài, chỉ khi họ bị ép vào tình thế bắt buộc. Quách Ngọc muốn Quách An đợi cho hoàng thượng hết kiên nhẫn, các quan đại thần đều không còn cách, lúc đó đưa ra biện pháp sẽ không bị ai ngăn cản.
- Bẩm hoàng thượng. Đêm hôm qua, Nguyên Ngọc quận chúa có đến hỏi xin vi thần, nàng muốn xin gạo dự trữ của Quách phủ. Nàng nói nàng cùng với biểu ca của nàng là tứ công tử của Quốc Công phủ bàn bạc, sẽ đem toàn bộ số gạo của Mộ Hàn hiên có được đem đi bán rẻ cho dân chúng với mức giá thấp hơn gấp đôi giá thị trường. Nên nàng muốn góp gạo của Quách Phủ vào. Số gạo đó chỉ bán cho người thật sự không có gạo, tuyệt đối không bán cho các hộ giàu với ý định đầu cơ tích trữ. Còn những hộ thật sự không có tiền, gạo sẽ quyên tặng. Thần cảm thấy ý tưởng này rất hay, nên đã đồng ý đem toàn bộ số gạo dự trữ quyên cho Nguyên Ngọc quận chúa cùng Mộ Dung tứ công tử. Nhưng số lượng gạo bọn họ có thật sự không đủ, cùng lắm chỉ giúp được một ngàn hộ. Họ không đủ vì thiếu sự hỗ trợ. Nay, nếu các vị đại quan có thể mang gạo dự trữ của mình đem bán cho quận chúa với mức giá rẻ hơn hai lần giá thị trường. Cùng với sự hỗ trợ của binh lính hoàng gia rà soát hộ nghèo, giữ trật tự trong việc buôn bán và quyên tặng. Như vậy, không chỉ một ngàn hộ được cứu, mà là rất nhiều.
Hoàng thượng cùng các vị đại thần lắng nghe, mỗi người một biểu cảm. Các vị đại thần đau khổ vì sắp phải mất một khoản tiền to. Hoàng thượng lại vui vẻ vỗ tay cười, nói.
- Biện Pháp hay, biện pháp tốt. Quách ái khanh, ngươi có một nữ nhi giỏi, Mộ Dung Quốc công có một cháu trai tốt. Đại Mộc quốc ta có một Nguyên Ngọc quận chúa hiền đức.
Bãi triều hôm đó, ngoại trừ Quách An cùng hoàng thượng, thì các vị đại thần đều u ám trở về phủ.
Mọi việc được tiến hành như đúng kế hoạch, gạo được đưa đến tay người nghèo, người dân khóc tạ đầy đường. Họ quỳ xuống lạy Hoàng Thượng thánh minh. Lạy Thừa tướng phủ cùng quốc công phủ, Mộ Dung tứ công tử tốt bụng. Lạy Nguyên Ngọc quận chúa lòng dạ bồ tát, suy nghĩ biện pháp cứu dân độ thế.
Quách Ngọc nhiều ngày liền túc trực ở Mộ Hàn hiên cùng Mô Dung Hàn phân phát gạo. Cùng lúc này gạo cũng được thị vệ của hoàng gia cùng với thị vệ của Quốc công phủ vận chuyển đến các vùng xa. Mọi việc tưởng chừng như êm xuôi, tin dữ lại truyền đến - Minh An châu phát dịch bệnh.