• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những ngày sau đó, Lê Mộng Cầm liên tục đến viện Bích Hoa nhưng đều bị cự tuyệt. Cứ mỗi buổi chiều người trong phủ lại thấy thiếu phu nhân lặng lẽ đứng dưới gốc cây đào trước viện Bích Hoa.

Hôm nay cũng như mọi ngày, nàng trở về sau khi đứng chờ khá lâu.

- Châu Liễu, chúng ta về thôi.

Lê Mộng Cầm nhẹ giọng gọi nha hoàn của mình. Châu Liễu bước lên, khoát áo choàng lên vai nàng.

- Thiếu phu nhân, gió bắt đầu thổi nếu cứ tiếp tục như vậy người sẽ bệnh mất.

Lê Mộng Cầm được Châu Liễu dìu tay quay lưng bước đi.

Hai người đi khuất bóng thì Quách Huy cũng chậm rãi bước ra. Hắn ta lắc đầu, chắp hai tay sau lưng đi thẳng vào viện Bích Hoa.

- Đại thiếu gia! Người đến thăm di nương?

Trúc Tức từ bên ngoài trở về thì bắt gặp Quách Huy. Nàng ta mừng rỡ hỏi, chân lại muốn chạy nhanh vào báo tin vui cho La di nương.

Quách Huy phất tay, hắn trầm giọng.

- Di nương có trong viện chứ?

- Có. Di nương mấy hôm nay ngoài đến phật đường cầu phúc cho lão gia, thiếu gia và hai vị tiểu thư thì cũng chỉ lặng lẽ ngồi một mình trong viện. Thật ra, di nương nhớ người và hai vị tiểu thư lắm.

Quách Huy chậm chạp đi vào trong, nghe Trúc Tức nói, hắn nở một nụ cười giễu.

- Ta quên mất, di nương đang bị phụ thân cấm túc.

Trúc Tức hơi mất tự nhiên, nàng ta cười gượng, nhỏ giọng nói.

- Thiếu gia. Hôm nay người ở lại dùng cơm cùng di nương nhé. Nô tỳ sẽ đi chuẩn bị ngay bây giờ.

Nàng ta đưa tay mở cửa giúp hắn, sau đó nở một nụ cười rồi quay lưng đi. Quách Huy không quan tâm nàng ta, hắn nhẹ bước đi vào trong.

Gian phòng được nhuộm vàng bởi con nắng chiều. Những con gió cuối thu quấn quít lấy chiếc lá nhỏ ngoài cửa sổ.

Mọi thứ vẫn không khác trước là bao. Hắn nhớ lúc còn bé hắn đã vô số lần đến đây, hắn nhớ di nương là người phụ nữ đẹp nhất trong đời hắn, hắn nhớ đời này ngoài hắn thì cũng chỉ có bà yêu thương hắn vô điều kiện, hắn nhớ nơi này đã từng rất ấm áp.

Nhưng cũng mấy tháng hắn không đến đây. Từ khi bà nhẫn tâm độc hại thê tử và đứa con chưa lọt lòng của hắn, hắn lại cảm thấy sợ hãi nơi này. Hắn thấy nơi này lạnh lẽo và không hề chào đón thứ gọi là tình thân.

Hít một hơi thật sâu, hắn cất tiếng gọi.

- Di nương?

Tấm rèm khẽ động, từ bên trong, La di nương bước ra với gương mặt hốc hác. Bà cười, cười như hạnh phúc đang ngay trước mắt bà.

- Huy nhi, cuối cùng con cũng đến!

Quách Huy thở dài. Lần trước vì Lê Mộng Cầm hắn đã từng thề sẽ không bước chân vào đây nửa bước. Lần này cũng vì Lê Mộng Cầm hắn mới quay lại đây. Suy nghĩ là thế, nhưng khi thấy bà tiều tuỵ trong lòng hắn có một chút chột dạ. Dù sao nhờ có bà hắn mới khoẻ mạnh trưởng thành như hôm nay. Quách Huy tự tiện ngồi xuống một cái ghế gỗ. Hắn tự mình rót một ly trà, sau đó nói.

- Dạo gần đây bà ốm quá.

La di nương cười, đôi mắt bà long lanh như hạt sương sớm. Dù đã ngoài ba mươi nhưng nhan sắc bà cũng không thua gì thiếu nữ.

Lặng lẽ đến cạnh hắn ngồi xuống, bà nhỏ giọng nói.

- Ta cứ tưởng cả đời này con cũng không muốn nhìn mặt ta.

Hắn nhếch mép cười.

- Chẳng phải cách của bà đã thành công hay sao?

- Đúng là không qua được mắt con. Xin lỗi, vì muốn gặp con mà ta đã để mẹ con nàng ta chịu khổ.

Quách Huy trầm giọng.

- Bà làm vậy chỉ muốn nói chuyện trực tiếp với ta. Bây giờ ta đã đến, muốn nói gì thì cứ nói.

La di nương đưa đôi tay gầy yếu nắm láy cánh tay hắn.

- Ta, ta muốn xin lỗi. Hy vọng phu thê các con có thể tha thứ cho ta. Ta hứa sẽ thay đổi định kiến về Cầm nhi.

Quách Huy nhìn bà, hắn im lặng không nói. Một lúc sau đó, hắn đứng lên bước ra cửa - không quên để lại một câu.

- Nếu nàng ấy có đến thì hy vọng bà đối xử với nàng sao cho đúng với những gì bà mới nói.

...

Đúng như những gì La di nương nói, hôm sau Lê Mộng Cầm được Trúc Tức đích thân đón vào viện Bích Hoa.

Lê Mộng Cầm hôm nay sắc mặt không tốt lắm, nàng dường như mất ngủ cả đêm.

- La di nương.

Lê Mộng Cầm dịu dàng hành lễ với La di nương. Bà ta vẫn ngồi đó, không có chút phản ứng. Lê Mộng Cầm lại hành lễ lần nữa, mới nghe bà đáp trả.

- Không dám nhận. Thiếu phu nhân sao lại hành lễ với thiếp thân?

- Di nương nói vậy làm con hổ thẹn. Con dù mang thân phận là thiếu phu nhân nhưng vẫn là tiểu bối, hơn nữa người còn là mẹ đẻ của phu quân...

La di nương cười khẩy, bà phất nhẹ cánh tay, chỉ thấy năm ngón tay thon dài phe phẩy trong không trung.

- Được rồi. Ngồi xuống đi.

Lê Mộng Cầm nghe lời, ngồi xuống ghế gỗ. Nàng ngoan ngoãn cúi đầu không dám liếc ngang liếc dọc.

- Thai kỳ cũng đã hơn ba tháng rồi đúng không?

- Vâng. Đứa bé cũng rất ngoan không hề khiến con cảm thấy mệt mỏi.

La di nương cười như không cười, bà ta uống ngụm trà sau đó khẽ nói.

- Như vậy thì tốt. Chuyện lần trước là ta quá sơ xuất mới khiến thiếu phu nhân lật ngược được tình thế!

Lê Mộng Cầm đơ người, nàng đưa đôi mắt tròn xoe nhìn La di nương.

- La di nương nói gì con không hiểu. Chuyện lần trước, con đã làm theo ý của người và rời xa Huy ca...

- Đủ rồi. Là ngươi cố tình bày mưu lập kế chia cắt tình cảm mẹ con bọn ta. Ngươi, làm tốt lắm! La di nương liếc nhìn Lê Mộng Cầm và nói với giọng điệu chế giễu. Bà ta tin rằng không ai chê tiền tài, Lê Mộng Cầm cũng không ngoại lệ. Lần đó nàng ta làm vậy là cố tình.

Lê Mộng Cầm vội đứng lên, nàng ta có chút bối rối. Nàng vội đưa tay nhỏ rót một tách trà. Cúi thấp người, dâng trà trước mắt La di nương và nói.

- Di nương, xin người tin con. Con một lòng với Huy ca. Con càng tôn kính người, không hề có ý đồ xấu gì.

La di nương vẫn im lặng, không nói gì mặc cho Lê Mộng Cầm đang hạ thấp người dâng trà.

Rất lâu sau đó Lê Mộng Cầm vẫn đứng im chờ bà nhận lấy tách trà kia. Châu Liễu đứng phía sau vẫn luôn im lặng, nay mới cất tiếng.

- La di nương, thiếu phu nhân là người mang thai, đứng lâu e sẽ tổn hại thân thể.

- Trúc Tức! Đánh.

La di nương lạnh lùng nói, Trúc Tức nhanh chóng xoắn tay áo đến nhéo thật mạnh vào hông, vào bắp tay của Châu Liễu. Thấy nha hoàn của mình bị ức hiếp, Lê Mộng Cầm vội buông tách trà chạy đến can ngăn. Nàng nắm chặt cánh tay Trúc Tức, tát vào mặt nàng ta một cái thật mạnh.

- Tiện nô to gan, dám đánh người của ta?

- Ngay cả việc trừng phạt một ả nha hoàn ta cũng không có quyền? Đánh, tiếp tục đánh.

La di nương uy nghiêm nói. Bà ta muốn xem Lê Mộng Cầm có thể làm gì.

Đứng bối rối một lúc, nàng ta chạy đến bên cạnh La di nương, giọng điệu có chút tức giận.

- Di nương, không thể đánh người vô lý như vậy được.

- Vô lý?

La di nương đứng lên, bà ta tiến đến gần Lê Mộng Cầm.

- Không đánh ngươi vì ta không muốn mẹ con ta bất hoà, còn hạng nô tỳ ti tiện kia - chết cũng không có gì là to tát.

Lê Mộng Cầm nắm chặt lấy cánh tay La di nương, khoé mắt rưng rưng.

- Di nương, Châu Liễu là nha hoàn của con. Nàng ta luôn tận tâm tận lực vì con, con xin người tha cho nàng.

La di nương nhếch miệng cười, bà ta nhất định phải hành hạ Châu Liễu.

- Tiếp tục đánh.

Nói rồi, bà ta rút mạnh tay định quay lại ghế ngồi nào ngờ Lê Mộng Cầm theo đó mà té lăn ra sàn lạnh, phần bụng va mạnh vào chân bàn gần đó. Lê Mộng Cầm đau đớn kêu cứu, bên ngoài Quách Huy đã gấp rút chạy vào.

Hắn bước vào đã nghe bên trong ồn ào, lại thấy Lê Mộng Cầm van xin La di nương. Biết chuyện không hay hắn nhanh chân đi vào nào ngờ vẫn không kịp.

Quách Huy hung tợn xô ngã La di nương, bế xốc Lê Mộng Cầm mang ra ngoài. La di nương vẫn chưa hoàn hồn, rõ ràng bà không hề đẩy nàng ta!...

Tin tức nhanh chóng truyền đi khắp phủ, đại phu đã đến kiểm tra tình trạng của Lê Mộng Cầm, La di nương bị Mộ Dung Hoa cho người áp giải đến chính sảnh. Ở đây mọi người đều đã có mặt đông đủ, bà bị hai ả nha hoàn thô kệch ấn mạnh vai khiến bà quỳ xuống.

Mọi người ngồi trên ghế cao nhìn xuống, La di nương quỳ thẳng người, hai tay nắm chặt váy. Quách An tức giận vô cùng. Đối với ông, cuộc hôn nhân của Quách Huy tuy có chút sai trái nhưng đứa bé đó là cháu của ông - là thân nhân. Ông hít một hơi, lạnh lùng hỏi.

- Vì sao nàng làm thế?

La di nương khoé môi giật giật, bà không nhìn ông chỉ im lặng cúi đầu. Không nhận được câu trả lời, Quách An càng thêm tức giận.

- Ta hỏi nàng, vì sao nàng làm thế?

Như không thể tiếp tục nhẫn nhịn, La di nương đưa đôi mắt đỏ au nhìn ông, cắn răng nói.

- Thiếp không làm.

- Còn chối? La muội, chuyện hôm nay là chính mắt Huy nhi nhìn thấy. Ý muội nói là Huy nhi vu oan cho muội?

La di nương liếc mắt sang Mộ Dung Hoa, bà ta cười khẩy.

- Phu nhân, không phải Huy nhi mà là ả đàn bà kia vu oan cho thiếp thân.

Quách An đập bàn khiến nước trà bắn tung toé ra bàn. Ông nghiến răng.

- Chẳng lẽ Mộng Cầm vì muốn hại một di nương nho nhỏ như nàng mà chịu hy sinh đứa con đầu lòng của mình? Điều đó rất vô lý, nàng biết không?

- Thiếp thân không biết ý đồ của nàng ta là gì, thiếp thân chỉ biết nàng ta đang muốn đẩy thiếp thân vào con đường bất nhân bất nghĩa.

Lúc này, có giọng nói lạnh lùng từ bên ngoài vọng vào. Quách Huy nhìn La di nương bằng ánh mắt hận thù.

- Bà thành công rồi, đứa bé không còn nữa!

Đại phu nói bọn họ đã cố gắng hết sức nhưng do sức khoẻ của Lê Mộng Cầm vốn yếu, nhiều ngày trước nàng liên tục đứng đợi La di nương, gió cuối mùa quấn lấy khiến nàng ho liên tục, đêm qua nàng trằn trọc không ngủ cả đêm khiến hắn vô cùng đau lòng.

Bây giờ, con không còn nữa. Điều đáng nói ở đây, hung thủ giết con hắn lại chính là mẹ ruột của hắn.

Nghe Quách Huy nói, mọi người đều cảm thấy đáng tiếc - đứa bé không còn.

Quách An mất cháu nên vô cùng giận ông hét lớn.

- Nàng hài lòng chưa?

Quách An ho liên tục, bên cạnh Mộ Dung Hoa lo lắng vuốt ngực giúp ông. Bà dịu dàng nói.

- Lão gia, hay người về viện trước, chuyện ở đây có ta và Ngọc nhi lo liệu.

Quách Ngọc vẫn luôn duy trì im lặng, nay cũng gật đầu nói. - Đúng vậy, phụ thân về trước đi, con và dì sẽ lo ổn thoả chuyện này.

Chần chừ đối chút, ông quyết định rời đi. Ông biết có tiếp tục ở đây thì cơn tức càng lớn hơn và ông cũng không thể xử trí La di nương. Bởi vì nể mặt ba người con của mình ông làm sao có thể nhẫn tâm phạt nặng bà, nhưng nếu không trừng phạt vậy thì cháu nội của ông oan ức như vậy ai sẽ giúp nó lấy lại công bằng?

Quách An rời đi, Mộ Dung Hoa là người chủ trì mọi việc. Bà ngồi nghiêm trang, khoé miệng có chút ý cười nhìn La di nương.

- Lần này muội sai rồi. Ta không thể tiếp tục nương tay với muội nữa!

- Phu nhân, thiếp thân không hề sai. Ngoài việc Đại thiếu gia nhìn thấy nàng ta ngã xuống sàn thì không ai có thể chứng minh thiếp thân cố ý muốn mưu hại nàng ta. Mọi thứ Huy nhi thấy chỉ là màn kịch do nàng ta dựng lên. Tất cả chúng ta đều bị nàng ta lừa gạt!

- Lúc này không phải là lúc mọi người chứng minh muội sai, mà là lúc muội chứng minh mình đúng! Muội nói Huy nhi nhìn thấy không phải sự thật, là do Mộng Cầm cố ý dàn xếp vậy muội có chứng cứ chứng minh điều mình nói là đúng không?

Bị Mộ Dung Hoa hỏi ngược lại, La di nương cắn môi im lặng. Bà vẫn luôn cẩn thận nhưng bà không ngờ Lê Mộng Cầm dám đem cả sinh mạng của “đứa bé” ra đánh đổi. Lúc trước bà đã nhiều lần tìm cách điều tra cái thai của nàng ta, kết quả đều giống nhau: nàng ta mang thai thật! Thế nên bà không ngờ Lê Mộng Cầm dám dùng cách này để đánh bại bà.

Hít một hơi thật sâu, bà ngước mắt nhìn thẳng vào Mộ Dung Hoa, thản nhiên nói.

- Thiếp thân vốn không phải kẻ lập mưu hại người, cũng không nghĩ lại có kẻ nhẫn tâm đem con mình ra làm vật hy sinh để đạt mục đích đê hèn nên không hề đề phòng nàng ta. Nếu thật sự thiếp thân có ý xấu thì đã ra tay khéo léo hơn chứ không phải hiên ngang làm việc này để mọi người bắt được. Còn nàng ta đã có âm mưu từ trước nên đã liên tục cầu gặp thiếp thân trong nhiều ngày liền...

- Bà im miệng cho ta!

Nghe đến đoạn này, Quách Huy đã không thể tiếp tục kiềm chế. Hắn đến gần La di nương, nắm chặt vai bà.

- La Bích Hân! Cầm nhi chịu khổ chỉ muốn gặp bà để hàn gắn tình cảm. Nàng nói rằng nàng không muốn vì nàng mà ta và bà không nhìn mặt nhau. Nàng không ngại hy sinh bản thân để mong muốn gia đình hoà thuận. Nàng thương ta, thương bà như mẹ ruột. Nhưng bà xem bà đã làm gì? Ba lần bảy lượt bà hãm hại con dâu, ý đồ muốn giết cháu ruột. Bây giờ đạt được ý nguyện bà lại đổ hết mọi tội lỗi lên vai nàng! Bà độc ác hơn ta vẫn nghĩ. Từ nay ta sẽ không tin bất cứ điều gì bà nói, cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho bà. Suốt cuộc đời này, dường như bà không hề cảm nhận được tình cảm con người. Biết vì sao không? Vì bà vốn không phải người!

Câu cuối cùng hắn thốt lên như xé nát tâm can của hắn, của bà. Tình cảm mẹ con nay lại trở thành mối hận trong hắn. Khoé mắt hắn chảy ra những giọt nước mắt của sự tuyệt vọng, sự đau đớn và thất vọng tột cùng.

Quách Lan không tiếp tục quan khán, nàng chạy vội đến kéo La di nương ra. Nàng hét lớn.

- Đại ca! Ngươi điên mất rồi, di nương sinh chúng ta, nuôi nấng chúng ta, bảo vệ chúng ta bao năm. Ngươi quên hết rồi?

- Lan nhi lui ra. Ngươi còn bênh bà ấy? Ngươi có biết những tội ác mà bà ấy đã gây ra không?

Quách Lan hét lớn, nước mắt bắt đầu tuôn ra.

- Bà làm tất cả chỉ vì chúng ta mà thôi.

- Im hết cho ta.

Mộ Dung Hoa đập bàn. Bà liếc nhìn huynh đệ bọn họ, sau đó phất tay bảo nha hoàn kéo Quách Lan ra.

- Lan nhi, con còn nhỏ không biết thế sự ta sẽ không trách.

Nói rồi bà ho nhẹ một tiếng, lại nhìn chăm chú La di nương.

- La muội, ta không biết muội cố tình hay vô ý nhưng Mộng Cầm đã bị ngã ở viện của muội, đứa bé cũng mất trong tay muội. Một khi muội không chứng minh được mình vô tội lại không chịu nhận tội thì ta chỉ có hai con đường cho muội chọn. Một là ta sẽ dùng gia pháp để trừng phạt muội cũng như răng đe cảnh cáo những kẻ đang có ý đồ xấu trong phủ. Hai là đưa muội lên quan để bọn họ điều tra, nếu muội vô tội thì sẽ không ai dám động đến một sợi tóc của muội. Tuy nhiên muội cũng biết đấy, dù là muội có tội hay vô tội thì Quách phủ cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ chào đón muội một lần nào nữa.

Quách Lan vùng khỏi nha hoàn, nàng chạy đến nắm lấy cánh tay của Mộ Dung Hoa.

- Mẫu thân, di nương vô tội. Mẫu thân tha cho di nương lần này đi.

- Lan nhi, ta không có cách nào khác!

Mộ Dung Hoa đưa tay vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn, có phần non nớt của Quách Lan. Quách Lan khóc, nàng ta muốn nói tiếp nhưng lại bị La di nương ngăn cản.

- Phu nhân! Thiếp thân không có tội! Vì thế thà chết thiếp thân cũng không rời phủ. Xin phu nhân cho người thi triển gia pháp.

Nói rồi bà dập đầu xuống sàn thật mạnh, tạo ra tiếng “bụp, bụp” khiến Quách Lan khóc oà lên như đứa trẻ. Nàng ta muốn đến ngăn cản nhưng lại bị nha hoàn giữ chặt. Nàng ta hét lớn.

- Đại ca, cứu di nương, cứu mẹ ruột của chúng ta.

Bên ngoài có nhiều tiếng bước chân, gia đinh mang dụng cụ ra để trừng phạt La di nương.

- Không, không. Xin các người, đừng dùng gia pháp!

---tác giả---

Mọi người đón xem Quách Huy có đứng im nhìn La di nương nhận gia pháp không?:)))

Hãy để lại dấu vết để ta biết truyện không bị bơ:v 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK