Từ hôm Nguyên Thiên Hữu kể cho nàng nghe về giấc mơ của hắn, nàng liên tục mơ thấy những gì hắn kể. Nhưng trong mơ, nàng chỉ thấy mọi thứ mờ ảo. Có đôi lúc, sáng thức dậy nàng cũng không nhớ rõ đêm trước đã mơ thế nào.
Nhưng đêm qua, trong mơ nàng hoàn toàn nhìn rõ từng chi tiết. Sáng hôm nay tỉnh lại, nàng vẫn còn cảm giác như tất cả những chuyện đêm qua đều là sự thật.
Quách Ngọc vỗ trán. Đêm qua, không những nàng mơ những gì Nguyên Thiên Hữu kể, mà còn mơ đến chuyện xảy ra ở Trương phủ sau khi nàng cùng Nguyên Thiên Hữu rời đi.
Chẳng lẽ, tất cả đều là sự thật?
Quách Ngọc ngồi dậy, rời khỏi giường. Nàng nhìn qua cửa sổ, thấy tấm rèm gỗ đã hạ xuống. Quách Ngọc tiến lại, cuộn rèm lên.
- Đêm qua mưa rất lớn. Hắn cũng đến?
Quách Ngọc lẩm bẩm. Nàng biết Nguyên Thiên Hữu đến là nhờ tấm rèm gỗ này.
Nguyên Thiên Hữu có tật xấu là thích “đi đường” cửa sổ, nhưng hắn chỉ có thể mở từ bên ngoài chứ không thể đóng cửa từ bên ngoài. Hắn không muốn phiền Quách Ngọc dậy đóng cửa, cũng không thể để cửa mở mặc cho gió mưa lùa vào. Thế nên hắn sáng chế ra tắm rèm gỗ này, nhờ thế mỗi khi hắn đến và rời đi, hắn đã có thể dễ dàng đóng cửa sổ lại.
Quách Ngọc không hề hay biết rằng khóe miệng nàng cong lên. Gần đây, mỗi khi nhắc đến Nguyên Thiên Hữu nàng thường cảm thấy có chút gì đó khác lạ...
Quách Ngọc thức giấc không lâu thì Hòa ma ma cũng tiếng vào. Hòa thị giúp Quách Ngọc lau mặt, đổi xiêm y. Sau đó Hòa thị nhanh chóng dọn lên bữa sáng.
Quách Ngọc đang dùng bữa sáng thì bất ngờ ngoài sân có tiếng ồn ào. Ngay sau đó thì một nam nhân thân hình cao lớn lao thẳng vào phòng, bên cạnh kèm theo hai nha hoàn đang cố ngăn cản hắn.
Quách Ngọc phất phất tay, các nha hoàn hiểu ý liền buông tay, lui ra ngoài. Quách Huy tức giận hét lớn.
- Quách Ngọc, ngươi còn dám ở đây thảnh thơi dùng bữa sáng? Đồ tiện nhân...
Quách Huy tức giận tiến đến đẩy Hòa ma ma ra, hắn vung tay muốn tát Quách Ngọc. Nhưng tay vừa vung lên đã bị Quách Ngọc nắm chặt, tiện tay nàng tặng cho hắn một cái tát in năm dấu ngón tay.
Quách Huy ôm mặt lui ra, mắt tràn đầy lửa giận. Quách Ngọc phiền chán ngồi xuống. Quách Huy dù là nam nhân thân hình lại cao lớn nhưng là một thư sinh, hằng ngày hắn chỉ biết cầm bút đọc sách thì làm sao có thể so với nàng - người biết cưỡi ngựa bắn cung. Đời trước học qua, đời này Quách Ngọc cũng ứng dụng. Nàng thường xuyên tập luyện nên sức khoẻ vô cùng tốt.
Quách Huy tức giận đạp đổ chậu cây cạnh đó, hét lớn.
- Quách Ngọc, ngươi dám đánh ta? Đúng là tiện nhân, đại nghịch bất đạo. Ta là huynh trưởng của ngươi.
- Huynh trưởng? Ngươi cũng quá đề cao bản thân, một thứ xuất cũng dám trước mặt bổn công chúa kêu gào? Đừng nói đánh ngươi, giết ngươi... ta cũng có thể!Nghe Quách Ngọc đe dọa, Quách Huy trong lòng có chút hoảng. Nhưng hắn vẫn cố mạnh miệng nói.
- Tốt, ngươi còn dám đem cái giá công chúa ra đây? Ta không tin ta không làm gì được ngươi. Ngươi là tiện nhân, dám hãm hại Tuệ nhi ra nông nỗi này. Nàng sắp phải gả cho tên tú tài nghèo kiết hủ lậu đó, ngươi chắc là rất vui mừng?
Quách Ngọc cầm tách trà trên tay thẳng tắp hất vào mặt hắn ta. Nước trà chỉ hơi ấm nên cũng không bị bỏng, chỉ khiến cho hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã cùng thống giận.
- Ngươi điên xong chưa? Ngươi đang muốn kêu gào cho cả Đại Mộc biết muội muội của ngươi không còn trinh tiết? Chuyện đêm qua Hoàng Thượng, Phụ Thân cùng Thái Tử đã tìm mọi cách áp chế, ngươi lại ở đây rêu rao. Hay là ngươi đang oán phụ thân bất công, không biết đúng sai. Hoặc là ngươi oán Hoàng Thượng thị phi bất minh?
Quách Huy nghe nàng nói, thẹn quá thành giận. Hắn lại một lần nữa xông lên nhưng chưa kịp vung tay thì lại ăn một cái tát trời giáng của Quách Ngọc. Cái tát này, hắn không chỉ cảm thấy đau mà còn thấy lạnh. Hắn cảm nhận khí lạnh truyền từ bàn tay nhỏ nhắn kia là loại khí lạnh mà chỉ thuộc về nơi người ta nói chỉ có ác quỷ ở, là địa ngục!
Hắn ta nhăn mặt lui về phía sau nhiều bước. Quách Ngọc lạnh lùng nói.
- Đồ điên! Nếu ngươi còn muốn gây rối, còn có ý định đánh ta thì chắc chắn ngươi sẽ không bước ra khỏi viện Ngọc Cát này nữa bước. Lui ra cho ta.
Quách Huy thở hồng hộc nhưng hắn cũng không dám tiếp tục lại gần Quách Ngọc, ở chỗ nàng hắn cảm nhận được hơi thở của quỷ. Hắn xoay người rời đi. Nhưng chưa bước ra khỏi cửa lại bị Quách Ngọc ném một tách trà nóng xuống gần bên chân hắn, nước bắn tung toé lên y phục hắn. Hắn xoay người nhìn Quách Ngọc, chỉ thấy nàng cười tươi như hoa nói.
- Nhớ, lần sau còn tự tiện xúc phạm bổn công chúa thì tốt nhất nên chuẩn bị quan tài.
Quách Huy bị uy hiếp, mang cơn tức ra khỏi viện Ngọc cát.
Nhìn hắn ta rời đi, Quách Ngọc buông một câu.
- Vô dụng!
Quách Ngọc lại tiếp tục dùng xong bữa sáng, sau đó mới ung dung chuẩn bị đến thỉnh an Quách An.
Khi nàng đến viện An Diên thì mọi người đã ở đấy đông đủ. Nàng chậm chạp đi vào.
- Phụ thân.
- Ngọc nhi, lại đây ngồi.
Quách An vui vẻ kêu gọi Quách Ngọc. Nàng cũng ung dung đi đến mà không cần quan tâm những người khác đang ngồi trong phòng.
- Nhị tỷ tỷ.
- Nhị tiểu thư.
Hàn di nương và Quách Tâm đứng lên hành lễ với Quách Ngọc. Quách Ngọc cười cười, liếc nhìn sang La di nương rồi mới nhìn Hàn di nương nói.
- Hàn di nương, tứ muội hữu lễ.
Có Hàn di nương và Quách Tâm làm gương, mọi người trong phòng ngoại trừ Quách An cũng đứng lên hành lễ.
- Nhị muội muội.
- Nhị tỷ tỷ.
- Nhị tiểu thư.Quách Ngọc cười hỏi Quách An.
- Phụ thân, hôm qua người ngủ có ngon không? Đêm qua mưa rất lớn.
Quách An hòa ái nhìn nàng, ông ôn tồn đáp lời.
- Đúng vậy, thật lạ. Mùa xuân lại có cơn mưa lớn như thế.
Nàng cười vui vẻ và rót cho Quách An một tách trà, sau đó mới chậm chạp nói với những kẻ đang đứng hành lễ kia.
- Ngồi xuống đi.
Mọi người cắn răng, ngồi xuống. La di nương cười gượng gạo, miệng kéo kéo.
- Nhị tiểu thư hôm nay sao lại đến trễ hơn mọi người, làm thiếp thân cứ nghĩ Nhị tiểu thư sức khoẻ không tốt.
Quách Ngọc ngồi trên ghế liếc nhìn La di nương, nhàm chán trả lời.
- Năm mới không nói điều không may! Chỉ là sáng sớm ta phát hiện một con chuột dơ bẩn lạc vào phòng. Ta đã cho người xử lý nó. Phiền La di nương cẩn thận hơn trong việc phân phó nha hoàn quét tước. Viện Ngọc Cát luôn sạch sẽ, có lẽ con chuột đó là từ bên ngoài đói bụng nên lẻn vào.
Quách Huy khoé mắt giựt giựt, hai tay trong tay áo nắm chặt. La di nương ngượng mặt, gật đầu nói.
- Là lỗi của thiếp thân.
- Không nhắc việc này, hôm nay là năm mới.
Quách Ngọc cũng không quan tâm đến mẹ con La di nương, xoay người cùng Quách An trò chuyện.
Quách Ngọc thấy bản thân có lỗi với Quách An. Thật ra, hôm qua không phải nàng không có ý nghĩ vì Quách An, vì phủ Thừa tướng mà tha cho Quách Tuệ một lần. Nhưng nghĩ đến đời trước, nghĩ đến mẹ con La di nương hại chết phụ thân cùng mẫu thân, nghĩ đến nhiệm vụ khi được sống lại là trả thù thì nàng không thể nương tay với ả ta.
Nói một chút, Quách Ngọc như nhớ đến gì đó lại hỏi Quách Huy.
- Đại ca, ngươi về khi nào?
Quách Huy nhìn Quách Ngọc ngây thơ hỏi mình thì cảm thấy muốn tát cho khuôn mặt giả dối ấy vài cái tát. Hắn tự nhủ mình không được thất lễ trước mặt phụ thân. Sau đó cố gắng tươi cười đáp lời.
- Ta vừa mới về thì lập tức đến thỉnh an phụ thân.
- Hoá ra là thế. Hôm qua tất niên, ta cứ tưởng đại ca sẽ về.
- Hôm qua ta cảm thấy mệt mỏi, lên giường nằm một tí nào ngờ ngủ quên ở thư viện, cho nên sáng nay mới kịp về thỉnh tội với phụ thân.
Quách An nghe nói cũng không có trách móc mà cười ôn hòa nói.
- Không sao, việc học quan trọng.
La di nương lúc này mặt mới bắt đầu hồng hào. Nhắc đến Quách Huy, bà ta cảm thấy hãnh diện vô cùng. Con trai của bà rất tiến bộ, hắn là con trai độc nhất của phủ Thừa tướng sau này sẽ là người thừa kế. Nghĩ đến đó, La di nương cảm thấy phấn khởi vô cùng.
- Đúng vậy, mùa xuân năm nay đại thiếu gia chuẩn bị đi thi, biết đâu sẽ được làm Trạng Nguyên.
Trần di nương nịnh nọt đón ý nói hùa, bên cạnh Hàn di nương cũng cười khẩy nói.- Phải, Đại thiếu gia không phải đích tử sau này Lão gia lại có thêm vài vị thiếu gia, đặc biệt là đích tử. Đại thiếu gia làm trạng nguyên cũng có thể ủng hộ thế tử tương lai của phủ Thừa tướng.
Quách Huy sắc mặt cứng đờ, khoé miệng đông cứng. Quách Tuệ từ đầu buổi vẫn luôn cúi đầu không mở miệng. Quách Lan nóng nảy muốn nói lại bị La di nương ngăn lại. La di nương bình tĩnh nói.
- Hàn muội muội nói rất đúng, lão gia còn trẻ khoẻ sau này sẽ còn có nhiều con nối dòng. Nói đến, đại thiếu gia tuy không phải đích tử nhưng cũng là trưởng tử, sau này giúp đỡ các vị đệ, muội là lẽ đương nhiên. Giống như việc các vị tiểu thư sau này xuất giá, ngoài thế tử tương lai thì Đại thiếu gia cũng giúp đỡ một, hai.
La di nương nhấn mạnh chữ “xuất giá” và “thế tử tương lai” để nhắc nhở Hàn di nương. Tương lai ai là thế tử còn chưa biết, nhưng trưởng tử Quách Huy là không thể thay đổi sau nay nhờ nhà mẹ đẻ thì ngoài phụ cũng chỉ có huynh.
Hàn di nương bị nói cứng họng. Lúc này Quách Ngọc mới lên tiếng.
- Đúng rồi. Đại ca là trưởng tử, sau này các vị tỷ muội xuất gia, đại ca không được ngó lơ. Sắp tới đại tỷ xuất giá, hai năm nữa ta cũng xuất giá sau đó là các vị muội muội, đại ca phải lo dài dài.
Quách Ngọc vừa nói vừa che miệng cười.
Quách Tuệ nghe Quách Ngọc nhắc đến xuất giá, thân thể giận run, tay nhỏ siết chặt khăn tay. Đến khi cảm nhận được bàn tay của Quách Lan nắm lấy tay mình, nàng mới bình tĩnh hơn. Thực tế Quách Lan cũng không cảm nhận được sự khác thường của nàng ta, đều là do La di nương trừng mắt nhắc nhở.
- Nhị tiểu thư thật vui tính, người là công chúa, lại là đích nữ của phủ Thừa tướng, sau này sẽ là Nguyên Vương phi. Tứ tiểu thư xuất giá không những nhờ phụ, nhờ huynh mà còn nhờ tỷ.
Hàn di nương nịnh hót nói. Quách Ngọc cười cười. Xem ra, Hàn di nương đã bắt đầu quyết định lựa chọn Quách Ngọc. Bà chỉ là con gái của một quan Hàn Lâm viện, mà còn là thứ nữ. Bà tranh được với ai, Quách Tâm tranh được với ai. Trước đây, La di nương cầm quyền, bà ẩn nhẫn sống. Nay có Quách Ngọc, bà quyết định bám chân Quách Ngọc. Vì có Quách Ngọc giúp đỡ Quách Tâm mới mong thoát khỏi kiếp thiếp thất hèn mọn, cháu ngoại của bà cũng không giống bà phải mang chữ thứ đội đầu như vậy.
Quách Ngọc nhìn Quách Huy, thấy hắn thần sắc rất tốt. Nàng liền nhìn Quách An nói.
- Phụ thân. Con thấy đại ca thần sắc rất tốt, hay là đại ca đã đế ý đến vị tiểu thư nhà nào rồi?
- Có chuyện đó sao?
Quách An vui vẻ cười, ông nhìn Quách Huy và hỏi.
Quách Huy liếc nhìn Quách Ngoc, hắn muốn tìm kiếm điều gì đó trong đôi mắt trong trẻo kia. Tuy nhiên hắn đã thất bại, vì trong đôi mắt ấy ngoài sự hồn nhiên trong sáng ra thì chẳng có gì khác.
Hắn ta cố gắng bình tĩnh lại.
“Nàng ta làm sao có thể biết được? Đúng vậy, chắc chắn là trùng hợp.”
- Phụ thân, bây giờ con chỉ chuyên tâm học hành làm gì còn thời gian để suy nghĩ đến chuyện đó.
- Thật sao? Ta cũng chỉ trêu đùa một chút thôi.
Nghe Quách Huy nói, Quách Ngọc cũng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng đáp trả. Quách An lại cười ha hả, nói.
- Huy nhi! Nếu có một ngày con tìm được ý trung nhân thì cứ nói với ta, biết không?
- Con biết, thưa phụ thân!
Lại nói thêm vài câu, sau đó mọi người cũng giải tán.
Buổi trưa, Quách An và Quách Ngọc sang Quốc công phủ chúc tết, đến tối mịt mới trở về phủ.
Vừa trở về Ngọc Cát viện, Quách Ngọc đã thấy Hàn di nương và Quách Tâm đứng chờ bên ngoài.
Hoà ma ma đỡ tay Quách Ngọc tiến tới. Vừa thấy Quách Ngọc, mẹ con Hàn di nương liền tươi cười hành lễ. Quách Ngọc cũng không nói nhiều, vẫy tay kêu hai người cùng vào trong.
- Vào trong rồi nói!