Minh Tước bên cạnh nhìn Quách Ngọc, lắc đầu không thôi. “Phu nhân có sở thích nghe lén người khác? Phu nhân có cần bày ra gương mặt khoái trá như thế không?”
Phía sau núi giả âm thanh lại tiếp tục vang lên.
- Tú nhi, là ta sai. Lẽ ra vừa rồi ta không nên lôi kéo nàng, không nên làm nàng đau. Chỉ vì ta quá mong muốn được gặp nàng, nhưng nàng lại cự tuyệt. Cho nên... Nàng đừng giận, hay nàng cứ đánh ta được không?
- Chàng đừng nói nữa, chàng gặp ta để làm gì? Chàng cũng sắp thành hôn. Chàng mau dành thời gian để chuẩn bị làm hiền tế của phủ thừa tướng đi.
Quách Ngọc trợn mắt.
Phủ thừa tướng?
La Minh Tú cùng Trương Đình có gian tình?
Chuyện này là đời này lâm thời phát sinh?
Đời trước nàng cũng không biết chuyện này. Quách Ngọc ngẫm nghĩ, lại chợt nhớ điều gì đó. Hoá ra là thế, đời trước có một lần nàng nhìn thấy La Minh Tú lén lút cùng Trương Đình gặp mặt ở đình Hiên Lương trên đỉnh núi Cao Vân.
Lúc đó, có người gửi thư nặc danh, nói với nàng rằng Trương Đình đang cùng người khác vui vẻ bên nhau.
Quách Ngọc vội vã đến xem thì thấy Trương Đình cùng La Minh Tú đang ôm nhau. Nàng tức giận tiến đến hỏi cho ra lẽ thì bị Trương Đình giận dữ tát một cái thật mạnh. Hắn nói nàng lỗ mãng, phá hoại việc của hắn. Hắn nói hắn đang cùng La Minh Tú trao đổi việc triều chính. Vì để người khác không phát hiện nên La Đại nhân cho hắn cùng La Minh Tú đóng một màn kịch “uyên ương“.
Lúc đó nàng cũng thật ngu ngốc, lý do tệ hại như thế mà nàng cũng tin.
Đời trước đột nhiên Quách Tuệ và La Minh Tú trở mặt, hoá ra là do cả hai cùng đem lòng trao cho Trương Đình. Bây giờ Quách Ngọc cũng biết vì sao đời trước La Minh Tú luôn hận nàng, luôn tìm cách hành hạ, nhục nhã nàng.
Hoá ra là vì ghen tuông.
Đời trước sau khi Quách Ngọc thành thân cùng Trương Đình, một năm sau thì La Minh Tú cũng thành Thái Tử thứ phi.
La Minh Tú buộc lòng gã cho Thái Tử vì nàng biết nàng không thể làm chính thê của Trương Đình, nàng lại không bao giờ chịu cúi đầu trước Quách Ngọc. Vì thế nàng quyết định làm thứ phi của Thái Tử, như vậy nàng ta có thể hành hạ Quách Ngọc bất cứ lúc nào.
Quách Ngọc nhớ lại đời trước, cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Bên kia núi giả, La Minh Tú cùng Trương Đình vẫn không hay biết có người nghe trộm, vẫn tiếp tục nói chuyện.
- Tú nhi, nàng không được nói ta như thế, nàng thừa biết ta không muốn.
La Minh Tú lau khoé mắt, nghẹn ngào nói.
- Đúng vậy, chàng không muốn cưới Quách Tuệ, người chàng muốn là Quách Ngọc, đúng không? Hôm đó ta chỉ biết Quách Tuệ muốn hại Quách Ngọc, nếu ta biết nam nhân đó là chàng, ta nhất định không đưa mê tình dược.- Tú nhi, ta cũng là có nỗi khổ, cả hai tỷ muội đó ta đều không muốn cưới. Người ta muốn cưới là nàng, chỉ có La Minh Tú mới là chính thê của Trương Đình ta.
La Minh Tú nghe Trương Đình nói cũng bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn, sau đó thút thít khóc, khẽ nói.
- Tại sao chàng lại thông đồng cùng Quách Tuệ?
- Nàng biết Thái Tử luôn muốn cùng Nguyên Vương kết giao, nhưng Nguyên Vương liên tục từ chối. Nay Nguyên Vương lại cướp Quách Ngọc từ tay Thái Tử. Bây giờ Thái tử không có được Quách Ngọc cũng không kết giao được với Nguyên Vương. Nếu như hai người đó thành hôn, yên phận cũng thôi, lỡ không may bọn họ cùng nhau ủng hộ Thất hoàng tử hoặc Bát hoàng tử thì chẳng phải Thái Tử càng khó khăn lên ngai vàng?
La Minh Tú suy nghĩ, cảm thấy Trương Đình nói có lý nhưng cũng không đồng tình, hỏi.
- Cho dù là vậy, cho dù là Thái Tử vì danh dự không thể leo lên giường Quách Ngọc. Vậy tại sao không để người khác làm, mà nhất quyết phải là chàng?
Trương Đình nắm chặt vai La Minh Tú nói với giọng tha thiết.
- Tú nhi, Thái tử chọn ta là bởi vì thân phận của ta. Nàng cũng biết, ta không cha không mẹ, chỉ là một tú tài nho nhỏ. Nếu ta cưới Quách Ngọc, ta cũng phải dựa vào Thái Tử mới mong chèn ép nàng ta một bật. Thái tử cũng sẽ không sợ ta dùng thế lực riêng để thông đồng cùng nàng ta và làm chuyện bất lợi với hắn. Ta cưới được Quách Ngọc, Nguyên Vương chắc chắn thù hằn ta, vì thế ta lại càng không thể thoát ly “cây đại thụ” như Thái Tử. Tóm lại, lý do để Thái tử chọn ta đơn giản là vì ta không có hậu thuẫn.
Nói rồi, Trương Đình xoay mặt về phía bờ hồ, ánh mắt hiện lên một nỗi buồn rười rượi. La Minh Tú nhìn cảnh này trong lòng cũng cảm thấy thương xót vô cùng. Nàng nghẹn ngào, nắm tay hắn và khẽ nói.
- Sau này chàng cùng người khác thành hôn, ta sẽ không thể lo lắng cho chàng được nữa. Chỉ cần chàng thật lòng yêu ta, ta cũng sẽ không trách chàng. Chúng ta có duyên không phận, từ nay đừng nên gặp nhau. Ta không muốn ảnh hưởng đến sự nghiệp của chàng...
- Tú nhi... Nàng không được nói như vậy. Trương Đình này nguyện chỉ cưới La Minh Tú nàng làm chính thê.
La Minh Tú cười đau xót, ánh mắt mông lung nhìn ra xa, môi hồng khẽ mở.
- Chỉ cưới ta? Chàng có thể sao? Quách Tuệ dù là thứ nữ nhưng cũng là thừa tướng thứ nữ. Hơn nữa, Hoàng Thượng đã mở miệng muốn hai người thành hôn. Chàng nghĩ chàng và ta có thể thay đổi sao?
Trương Đình kéo La Minh Tú vào lòng. Hắn đưa tay vuốt tóc nàng, sau đó mở miệng nói.
- Nàng đồng ý chịu cùng ta uỷ khuất một đoạn thời gian, chúng ta sẽ được toại nguyện...
Dựa vào lòng Trương Đình, La Minh Tú cảm thấy an ổn hơn trước. Bên tai truyền đến hơi ấm, khiến mặt nàng ửng hồng một mảnh, hơi thở có chút rối loạn. Nàng kiềm chế cảm xúc của mình, khó khăn nói.
- Chịu uỷ khuất? Chẳng lẽ chàng muốn để ta làm thiếp? Muốn để ta thấp hơn một thứ nữ? Chàng muốn, chưa chắc ta đã đồng ý. Ta đã đồng ý, chưa chắc tổ phụ cùng phụ thân của ta cho phép.Trương Đình cơ thể cứng đờ. Hắn biết bản thân bây giờ không nơi nương tựa. Cưới được Quách Tuệ, nàng là con gái của Thừa tướng nhưng cũng chỉ là thứ nữ. Hắn không muốn chôn vùi tương lai cùng một kẻ vô dụng, hắn phải tìm chỗ dựa an toàn hơn.
Thật ra hắn muốn cưới Nguyên Ngọc công chúa. Nàng ta là công chúa, là đích nữ của Quách Thừa tướng, là cháu ngoại của Mộ Dung Quốc công. Một chỗ dựa to lớn như thế khiến bao người thèm muốn.
Tuy nhiên, Trương Đình biết nay hắn không công danh sự nghiệp, dùng mưu cũng không thành công cho nên việc cưới công chúa đành tạm hoãn. Nay hắn cần phải nắm chặt Hình Bộ Thượng Thư, mà muốn thế thì phải nắm chặt La Minh Tú.
Trương Đình nghĩ đến sau này, chỉ cần sau này hắn có công danh chức vị, hắn muốn gì chẳng được. Hắn sẽ cưới công chúa làm chính thê, còn La Minh Tú và Quách Tuệ, muốn như thế nào thì như thế nào.
Nghĩ đến đó, hắn cũng mạnh miệng nói với La Minh Tú.
- Tú nhi, ta làm sao đành lòng nhìn nàng làm thiếp. Ta là muốn cưới nàng làm bình thê. Chỉ cần một ngày ta thành danh, ta sẽ lập tức biếm Quách Tuệ từ chính thê thành thiếp. Nàng đồng ý không?
La Minh Tú lúc này chỉ cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Nàng ngoan ngoãn gật đầu và dựa vào lòng Trương Đình. Trương Đình thở phào nhẹ nhõm, vì La Minh Tú cuối cùng cũng thôi trách mắng hắn.
Trương Đình cũng cảm thấy may mắn vì những nữ nhân này rất xinh đẹp, có hậu thuẫn và đặc biệt đều ngu ngốc như nhau.
Hai tay của hắn bắt đầu không chịu nằm yên. Hắn đưa tay di chuyển trên eo nhỏ, vuốt ve thân thể La Minh Tú khiến thân thể của bắt đầu mất kiểm soát. Trương Đình nhếch mép cười khinh: “Nữ nhân ngu ngốc!”
- Tú nhi... Ta... Ta muốn...
Nói rồi, ngay lập tức, Trương Đình không ngần ngại mà trực tiếp hôn lên cánh môi hồng. La Minh Tú ưỡn ngực, đưa tay vòng qua cổ Trương Đình, cùng hắn “đón gió nói hùa“.
Không lau sau đó, phía sau núi giả cũng không còn tiếng khóc lóc của nữ nhân, tiếng giải thích của nam nhân. Mà thay vào đó lại là âm thanh kiều mị cùng tiếng thở dốc.
Quách Ngọc và Minh Tước cũng biết hết chuyện, cảnh xuân tươi đẹp này họ cũng không cần tham khán. Hai người nhanh chân di chuyển. Ra đến con đường mòn bên cạnh hồ nước, cả hai dừng lại. Quách Ngọc lúc này mới rẽ sang hướng khác, đi về phía nhà xí.
Vào trong, Quách Ngọc lập tức dùng Yên La để dịch chuyển dược vật ra khỏi cơ thể cùng y phục của mình sang khăn tay của La Minh Tú. Xong việc, nàng trở ra, đưa khăn tay cho Minh Tước và nói.
- Ở phủ Thái Tử, Nguyên Thiên Hữu cũng có nội ám? Tìm nội ám đó, giao cho nàng khăn tay này. Tìm cách trả về cho La Minh Tú, không để La Minh Tú nghi ngờ. Đặc biệt, nàng ta phải tiếp tục dùng khăn tay này. Ta muốn xem Nguyên Thiên Thiên đang giở trò quỷ gì.
- Thuộc hạ thực hiện ngay lập tức.
Minh Tước cầm lấy khăn tay, lắc mình biến mất trong bóng đêm. Quách Ngọc xoay người, nhanh chân đi về phía đại điện tiếp tục tham dự yến hội.
Ở đại điện lúc này, mọi người đã trở về vị trí, chuẩn bị tiến hành yến hội.
Quách Ngọc trở về vị trí thì thấy Quách Lan đã ngoan ngoãn ngồi chờ. Nhìn thấy nàng, Quách Lan liền tươi cười mở miệng.
- Nhị tỷ, ngươi đi đâu mà lâu thế?
Quách Ngọc ngồi xuống, cũng không trực tiếp trả lời mà đưa tay cầm lấy cốc trà, nhấp một ngụm. Uống trà xong, nàng mới lơ đãng trả lời.
- Có lẽ ta ăn phải thứ không tốt, nên bị đau bụng. Bây giờ thì không sao rồi.
Nghe Quách Ngọc không e thẹn mà tự nhiên đáp lí do bản thân vừa đi đại tiện thì Quách Lan cũng không còn gì để nói, nên xoay sang dùng điểm tâm và không nói nữa.
Quách Tâm bên cạnh nhìn Quách Ngọc bằng ánh mắt quan tâm. Nhận thấy điều đó, Quách Ngọc mỉm cười, nhìn Quách Tâm, gật đầu.
Từ phía xa, có một vị thiên kim đang tiến đến gần.
- Tham kiến Nguyên Ngọc công chúa, Thừa tướng đại nhân.
Quách Ngọc xoay người, nhìn thấy vị tiểu thư đang cung kính hành lễ thì mỉm cười.
- Vạn đại tiểu thư, không cần đa lễ.
- Tạ công chúa, Thừa tướng đại nhân.
Quách An mỉm cười nhìn Vạn Thanh Thanh. Vạn Thanh Thanh lớn hơn Quách Ngọc một tuổi, hai người cũng chưa bao giờ giao hảo. Quách An là quan văn nên cũng không thân thiết với Vạn đại tướng quân. Ông cũng không có nhiều ấn tượng với Vạn Thanh Thanh nên cũng không nói nhiều, mà để cho hai người trẻ trò chuyện.
Quách Ngọc vui vẻ nhìn Vạn Thanh Thanh.
- Vạn đại tiểu thư, sao hôm nay chỉ có một mình ngươi, những người khác đâu?
- Thanh Thanh đến muộn nên cũng không thể đi cùng những người khác.
- Hóa ra là thế. Ta chỉ có duyên gặp Vạn đại tiểu thư vài lần. Nhưng đây là lần đầu thấy Vạn đại tiểu thư mặc y phục màu trắng.
Vạn Thanh Thanh vuốt tà áo, nàng tươi cười một cách tự nhiên và nói với Quách Ngọc.
- Những lần trước đều là các lễ lớn, Thanh Thanh không dám ăn mặc quá mức đơn giản. Lần này, Thái Tử mở yến hội cũng không có quá nhiều lễ nghi như trong hoàng cung. Thái Tử cũng cho phép tự do lựa chọn y phục nên Thanh Thanh mới dám mặc thế này.
Quách Ngọc quan sát nàng, thấy nàng ấy rất thoải mái trong bộ y phục này.
- Có vẻ như Vạn đại tiểu thư thích màu trắng?
- Không dám giấu công chúa, đúng là như vậy. Thanh Thanh rất thích sự thuần khiết và giản đơn của màu trắng. Thanh Thanh thấy công chúa cũng rất hay mặc y phục trắng, công chúa cũng thích màu này?
Quách Ngọc cầm lấy tách trà, thổi vài cái rồi mới nói.
- Ta thích những thứ đơn giản! Đối với đồ vật hay với con người đều thế. Ta may mắn có các vị ca ca, nên việc lựa chọn tẩu tử sau này ta nhất định sẽ nhúng tay vào.
Vạn Thanh Thanh nghe Quách Ngọc nhắc đến tẩu tử thì thân thể run run, nhưng nàng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
- Công chúa lựa chọn tẩu tử thì chắc chắn sẽ là tốt nhất. Thanh Thanh xin phép được trở về vị trí của mình. Cáo từ công chúa và thừa tướng đại nhân.
- Vạn đại tiểu thư đi thong thả.
Quách Ngọc nhìn theo bóng lưng của Vạn Thanh Thanh. Nàng vuốt lại tà áo, sau đó mỉm cười.
“Bây giờ thân thiết cũng tốt, sau này sẽ còn thân thiết hơn...”