Viện Ngọc Cát
- Tiểu thư. Vừa rồi Minh Tước thông báo với thuộc hạ, mọi việc đã chuẩn bị ổn thoả.
Quách Ngọc nằm trên sạp, nhắm mắt lại để mặc ngọn gió nhẹ nhàng luồn qua làn tóc đen.
- Tốt.
- Hắn cũng nói, Vương gia đang chuẩn bị, có lẽ tối mai sẽ khởi hành về Đại Nguyên.
Quách Ngọc mở mắt, đôi mi dài khẽ động. Nàng nhìn Kim Sương.
- Bao lâu hắn về?
- Vương gia không biết chính xác thời gian, người chỉ đoán có thể là hai mươi ngày hoặc hơn.
Quách Ngọc cau mày, nàng tỏ vẻ khó chịu, xoay người về phía cửa sổ. Thở dài, không tiếp tục hỏi Kim Sương, Quách Ngọc lần nữa nhắm mắt lại.
Kim Sương phía sau mỉm cười, nàng cố ý nói lớn tiếng hơn.
- Nguyên Vương cũng kỳ thật, về Đại Nguyên cũng phải về đến hơn hai mươi ngày.
- Đường xa khó đi.
Quách Ngọc nhàm chán trả lời, Kim Sương lại cười khúc khích.
- Thuộc hạ đã từng nhiều lần đi Đại Nguyên. Bởi vì di chuyển bằng ngựa chiến nên chậm nhất cũng chỉ năm ngày đi đường.
Kim Sương thấy bờ vai của Quách Ngọc khẽ run. Nàng chỉ muốn cười phá lên.
- Hai mươi ngày, làm được rất nhiều việc, đi du ngoạn ngắm cảnh cũng dư thời gian.
- Ta nhớ ngày đầu ngươi là một sát thủ lạnh lùng. Từ bao giờ, ngươi đã bị nha đầu Tuyết Lâm lây bệnh lải nhải?
Quách Ngọc xoay người, lạnh lùng nhìn Kim Sương khiến nàng cảm thấy không ổn. Kim Sương cố nhịn cười, nàng biết nếu nàng còn tiếp tục thì tiểu thư sẽ ném nàng ra khỏi phủ thừa tướng mất.
- Tiểu thư. Người nghỉ ngơi một chút, thuộc hạ kiểm tra xe ngựa.
Nói rồi nàng vội vã chạy ra ngoài. Quách Ngọc vẫn nằm yên đó, nàng nhìn ra cửa sổ miệng lẩm bẩm.
- Đi lâu như vậy để làm gì?
...
Một canh giờ sau mọi người đều tụ họp ở cổng, lần lượt lên xe ngựa đã được chuẩn bị trước đó.
Chùa Bảo Đăng cách phủ thừa tướng cũng không xa lắm, ngồi xe ngựa cũng chỉ mất nửa canh giờ là đến nơi.
Xe ngựa lắc lư mãi, cuối cùng cũng chịu dừng lại.
- Tiểu thư, chậm thôi.
Kim Sương đưa tay đỡ Quách Ngọc xuống xe ngựa. Những người khác cũng lần lượt bước xuống. Bọn họ cùng nhau đi thẳng một mạch vào trong. Vừa đến cổng đã gặp một tiểu ni độ khoảng mười một, mười hai tuổi chào đón.
- Chào các vị thí chủ. Thỉnh vào trong.
- Thỉnh.
Bước vào trong, không khí đúng như những gì Quách Tâm nói - nhộn nhịp và đông đúc. Hương khói nghi ngút, nam thanh nữ tú chen nhau. Người đến cầu gia đạo, kẻ đến cầu tình duyên.
Chính điện, nơi thờ phụng Phật Tổ Như Lai.
Quách Ngọc cùng mọi người bước vào thì lập tức có một sư ni dâng lên hương.
- Cảm ơn sư cô.
Quách Ngọc nhận lấy và nói tạ. Nàng và Quách An đứng nghiêm chỉnh trước điện, hai tay dâng cao nén hương, nhắm mắt lại và cầu nguyện. Đợi Quách An dâng hương lên, Quách Ngọc mới tiến lên cắm hương vào lư.
Sau đó mọi người còn lại cũng bắt đầu dâng hương cầu nguyện.
Quách Ngọc đứng sang một bên hỏi chuyện vị sư ni kia.
- Sư cô, dạo gần đây sức khoẻ của trụ trì thế nào?
Vị sư ni ấy chắp tay, nhẹ giọng đáp lại.
- Phiền công chúa và thừa tướng quan tâm, sức khoẻ của trụ trì vẫn tốt. Hôm nay trụ trì vẫn còn đang tụng kinh nên không ra tiếp đón được, mong công chúa và thừa tướng không trách.
Quách An gật đầu, ôn tồn nói.
- Không sao, không sao. Ta cùng gia quyến hôm nay đến bất ngờ, chỉ sợ phiền sư cô chuẩn bị phòng ốc.
- Không phiền. Phòng ốc lúc nào cũng sẵn sàng.
Sư ni cười hiền lành. Bà cũng đã ngoài ba mươi, từ bé đã tu ở chùa Bảo Đăng. Quách phủ thường xuyên đến đây để dâng hương nên cũng xem như chỗ quen biết. Chỉ có hai năm trở lại đây, từ ngày Mộ Dung Hà mất thì Quách An cũng ít lại đây hơn. Vì Mộ Dung Hà tin phật, đã từng có đoạn thời gian bà ở đây nguyện ăn chay niệm phật để cầu phúc cho Quách lão phu nhân. Quách An sợ đến nơi linh thiêng mà vẫn vương vấn tình cảm trần thế nên ông cũng ít lui tới. Mãi cho đến hôm nay, khi nỗi đau đã dần lắng lại, con người cũng già theo năm tháng, ông đã có thể kiềm chế cảm xúc tốt hơn nên mới dám xuất hiện ở nơi này.
Sau khi dâng hương, mọi người theo chân sư ni về phòng đã được chuẩn bị sẵn để tạm nghỉ.
Trên đường đi.
Quách Ngọc chậm bước, nàng khẽ động mũi. Một mùi hương nhẹ lan toả trong không gian.
- Sư cô, mùi hương này là...
Nghe Quách Ngọc hỏi, sư ni mỉm cười. Bà chỉ tay về hướng nam và nói.
- Bên đấy vừa mới xây một cái hồ rộng, bên trong trồng rất nhiều sen. Mọi người có thể sang đó tham quan, những đoá sen được một nghệ nhân chăm sóc nên nở rất đẹp.
Nghe nói có hoa sen, những cô gái đều háo hức. Quách Tâm hớn hở nói.
- Phụ thân, hay là chúng ta sang đó xem sen trước rồi mới về phòng được không?
Quách An nhìn mọi người, thấy ai cũng háo hức. Dù gì thì bọn họ cũng vừa nghỉ ngơi ở phủ, đường đến chùa Bảo Đăng cũng không xa nên không ai cảm thấy mệt. Để mọi người không mất hứng, Quách An cũng chỉ có thể vui vẻ gật đầu.
Mọi người rẻ sang hướng nam để đi đến bên hồ. Gió thổi nhẹ làm hương sen quấn lấy từng người, ai cũng háo hức được ngắm những bông hoa ấy. Sen không lạ, nhưng hương thơm có thể bay xa như thế thì ắt hẳn sen rất nhiều, hoa rất đẹp. Đi một đoạn, mọi người nhìn thấy hồ sen ẩn hiện đằng xa.
Bước thêm một đoạn, hồ sen xuất hiện ngay trước mắt. Mọi người đều trầm trồ khi nhìn thấy chúng.
- Oa! Sen nhiều quá.
Quách Tâm đến bên cạnh Quách Lan, nàng cũng rất thích thú vỗ tay nói.
- Đúng vậy tam tỷ, chúng thật đẹp. Chúng ta có thể hái không?
Nói rồi nàng định chạy đến gần một bông hoa cạnh bờ. Quách Ngọc vội nắm tay Quách Tâm lại, bẹo má nàng nói.
- Tâm nhi, phải hỏi ý sư cô trước.
Quách Tâm nhìn sư cô, ngay thơ mỉm cười.
- Ta xin lỗi, ta thật vô ý!
Sư cô lắc đầu, hiền từ nói.
- Quách tứ tiểu thư không cần xin lỗi. Hoa sen này bằng ni và các sư ni khác cũng thường hái dâng lên phật, đặt trong các điện, các gian phòng. Thế nên tứ tiểu thư cứ tự nhiên.
Nhận được câu trả lời Quách Tâm vui vẻ nói tạ, sau đó đưa tay sờ sờ cánh hoa mỏng. Quách Ngọc cười mỉm hỏi.
- Không biết vị nghệ nhân nào tay nghề tốt đến vậy, có thể trồng ra được vườn sen đẹp thế này.
- Cách đây vài tháng có một vị phật tử đến đây lễ phật. Người ấy rất có niềm tin ở phật nên xin được ở lại làm công quả một tháng rồi mới tiếp tục đến các chùa khác. Khi chùa xây hồ sen, vị phật tử ấy biết tin nên xin được tự tay trồng và chăm sóc những đoá sen này.
Quách An gật gù, ông nhìn những búp sen nở rộ.
- Đúng là một người có tâm hướng phật.
- Không biết vị ấy bây giờ ở đâu?
Quách Ngọc thân thiết hỏi. Sư ni chỉ tay về phía trước, nói.
- Giờ này chắc vị ấy đang ở đình Tâm Giao ngắm sen.
- Phụ thân. Hôm trước con nghe nói đại cửu mẫu có ý định trồng sen, không biết con có thể tìm vị phật tử ấy để học hỏi kinh nghiệm về giúp đại cửu mẫu hay không?
Quách An nhìn về phía trước, ông cũng tò mò muốn biết vị phật tử ấy là người như thế nào. Trước đây ông và Mộ Dung Hà cũng đã thử tự trồng sen trong phủ, nhưng do bận rộn và không có kinh nghiệm chăm sóc nên sen không đẹp và thơm. Nếu được người kia truyền kinh nghiệm, ông sẽ có thể tự tay trồng một vườn sen cho phu nhân của mình.
- Hay chúng ta cùng qua đó, vừa ngắm sen vừa trò chuyện cùng vị phật tử kia.
Nghe Quách An nói, mọi người cũng muốn tìm một chỗ ngồi để ngắm sen nên không ai phản bác.
- Sư cô, chúng ta có thể tự đến đấy, không phiền sư cô nữa.
- A di đà phật, vậy bằng ni xin được trở về Thái Diên điện. Có việc gì thì công chúa và thừa tướng có thể tìm bằng ni.
- Sư cô đi thông thả.
Quách Ngọc chắp tay chào sư cô kia. Sau đó mọi người cùng nhau chậm rãi đi về phía trước. Từ xa mọi người đã thấy bóng dáng của một người phụ nữ. Người ấy khoát trên người một bộ y phục màu trắng, không có bất cứ hoạ tiết nào trên y phục. Trên tóc cũng chẳng có một loại trang sức nào, chỉ đơn giản là búi nhẹ gọn gàng. Người ấy xoay lưng về phía mọi người, bóng lưng mảnh khảnh liêu xiêu trong gió.
- Phật tổ, ngài có nghe con cầu xin? Bấy lâu nay con đi đến hầu như các chùa ở Đại Mộc, con làm nhiều việc và chỉ cầu mong người một điều thôi. Con chỉ hy vọng An ca và Ngọc nhi có thể khoẻ mạnh và hạnh phúc. Con thật sự rất muốn gặp bọn họ, nhưng con không thể.
Mọi người loáng thoáng nghe được lời cầu nguyện trong gió của người kia, tất cả đều tò mò duy chỉ có Quách An là đơ người.
Ông nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ ông yêu, bóng dáng của Mộ Dung Hà.
“Chỉ có Hà nhi mới quan tâm mình và Ngọc nhi như thế! Hà nhi, nàng trở về?”
Quách An bước từng bước đến gần hơn với người kia. Phía sau mọi người không hiểu chuyện gì xảy ra khiến Quách An ngẩn người ra như vậy. La di nương cau mày, bà muốn xông lên đi cùng Quách An nhưng lại bị Hàn di nương chắn ngay trước mặt. Bà gằn giọng.
- Tránh ra.
La di nương kéo cánh tay của Hàn di nương khiến bà đau. Bà thấp giọng trách cứ.
- Ây da, La tỷ tỷ sao ngươi thô lỗ như vậy?
Quách Ngọc xoay người, đè thấp âm thanh nói.
- Tất cả im lặng cho ta! Có lẽ người kia là cố nhân của phụ thân, ta thấy chúng ta nên đứng ở đây thì hơn.
- Nhị tiểu thư, nếu đã là cố nhân thì chúng ta càng phải chào hỏi.
Quách Ngọc mỉm cười nhìn La di nương.
- Nếu chào hỏi thì cũng nên là ta đi, không nhất thiết phải phiền đến di nương hay người nào khác ở đây.
Bị ngăn cản, La di nương cảm thấy bất an vô cùng.
Nhất định là Quách Ngọc giở trò.
Quách An lại gần hơn với người kia, chân ông run run, ông thật sự không biết mình có đứng vững không khi người kia đúng là thê tử của ông.
Làn gió cuốn qua làm tà áo trắng chuyển động, mùi sen ngày càng rõ. Quách An không ngửi được bất kì mùi nào khác kể cả mùi son phấn. Ông lấy hết can đảm đặt tay lên vai người kia.
- Hà nhi, là nàng đúng không?
Nghe giọng nói, ngươi kia giật mình, vai khẽ run run. Người phụ nữ ấy vẫn đứng quay người với ông, lắp bắp nói.
- An... An ca ca?
- Là ta...
Quách An cảm thấy mình thật điên rồ khi cho rằng người này là Mộ Dung Hà, nhưng không hiểu vì sao ông luôn nghĩ như vậy, luôn tin vào điều ông biết rõ là không thể xảy ra. Nhận được câu trả lời, người kia vội vàng chạy đi. Bà chạy thật nhanh, chớp nhoáng đã cách ông một khoảng xa. Bàn tay Quách An vừa rồi còn đặt trên bờ vai gầy của người - thân - thương, nay lại chộp lấy khoảng không lạnh lẽo.
Người phụ nữ ấy bỏ chạy, để lại những cảm xúc ngổn ngang trong lòng ông.
Mặc dù chính mắt ông nhìn Mộ Dung Hà được chôn cất, nhưng trong lòng ông vẫn còn một tia hy vọng điên rồ nào đó. Hy vọng tất cả chỉ là giả dối, hy vọng bà còn sống, hy vọng một ngày nào đó bà trở về.
Bóng lưng của người phụ nữ kia rất giống với bóng lưng mà ông nhìn thấy rất nhiều lần khi Mộ Dung Hà còn sống. Mộ Dung Hà không thích son phấn, không thích xông hương. Mộ Dung Hà thích quần áo trắng trong thuần khiết. Và chỉ có Mộ Dung Hà mới hết lòng yêu thương ông và Quách Ngọc.
Lặng người nhìn theo bóng lưng ấy, ông muốn đuổi theo nhưng không hiểu sao chân vẫn đứng ngay tại chỗ.
Mọi người nhìn thấy người kia chạy đi, mới tiến lại đình.
Quách Ngọc thấy Quách An vẫn lặng người đứng yên, nên khẽ gọi.
- Phụ thân?
Ông giật mình, xoay người cười gượng.
- Mọi người đến khi nào?
- Con và mọi người chỉ vừa mới đến. Vị kia...?
Quách An cười, ông ngồi xuống ghế sau đó nói.
- Mọi người ngồi xuống đi. Vị phật tử kia có chuyện nên đi trước.
La di nương nghe vậy thì liếc nhìn Quách Ngọc. Bà diu dàng lại gần Quách An.
- Thật tiếc. Vừa rồi mọi người muốn đến chào hỏi vị phật tử ấy nhưng nhị tiểu thư lại ngăn cản. Bây giờ người đi rồi, không biết khi nào gặp lại lần nữa.
- Di nương trách ta?
- Thiếp thân không dám.
Quách Ngọc cười, hai mắt chớp chớp nhìn Quách An.
- Vừa rồi con thấy bóng lưng của người ấy rất quen thuộc, dường như con đã gặp rất nhiều lần. Sau đó lại thấy phụ thân bước nhanh hơn về phía người kia nên đã nghĩ phụ thân gặp lại cố nhân.
“Ngọc nhi cũng có cảm giác giống mình?”
Ông suy nghĩ, sau đó càng có hy vọng hơn về ý nghĩ điên rồ của mình.
- Vừa rồi ta cũng nghĩ vậy. Rất tiếc không phải.
Mọi người cũng không tiếp tục bàn chuyện đấy mà chuyển sang đề tài khác. Duy chỉ có La di nương vẫn còn nghi ngờ về chuyện vừa rồi. Bà chắc chắn sẽ điều tra về vị phật tử kia. Mọi người ngồi một lúc sau đó trở về dùng cơm chay và cùng các vị sư ni tụng kinh cầu nguyện.
Mọi thứ xong xuôi thì trời cũng nhá nhem tối.
Mọi người quay về dùng cơm chiều sau đó tham gia lễ hội rước đèn và thả đèn hoa đăng.
Đêm nay có rất nhiều khách viến xin được trụ lại chùa, đa số là gia quyến của các vị quan. Vì hôm nay là ngày rằm lớn nhất trong năm nên không những Quách An mà các vị quan khác đều được nghỉ hai ngày không phải lên triều. Kể cả hoàng thượng cũng túc trực ở Bảo Hoa điện nơi thờ phụng phật tổ trong cung để cầu phúc cho Thái Hậu và Đại Mộc.
La di nương cảm thấy vô cùng khó chịu khi bà không thu được bất kì thông tin nào về vị phật tử kia, chỉ nhận được một đáp án rằng người kia từ trưa đã xuống núi tìm mua một ít thảo dược.
Mọi người được sắp xếp ở một vị trí thuận tiện trong việc quan sát lễ hội. Những ánh đèn làm sáng rực cả bầu trời đêm. Các vị phật tử đều cầm trên tay một lọ nhỏ bên trong đựng nến đã được thắp sáng. Đột nhiên Quách Huy nhăn mặt, hắn ôm bụng nói.
- Phụ thân, không hiểu sao con đau bụng quá.
Quách An đặt tay lên vai Quách Huy, quan tâm hỏi.
- Con cảm thấy ổn không, ta đưa con đi tìm đại phu.
- Con không sao, chắc là do lúc chiều con ăn nhiều rau. Con trở về đi xí và nằm nghỉ một chút sẽ khoẻ.
Quách An nhìn xung quanh, bây giờ trời đã sập tối, người đi lễ lại rất đông ai cũng bận bịu, muốn tìm đại phu cũng không dễ. Nghe Quách Huy chắc chắn chỉ là muốn đi xí nên ông cũng gật đầu để hắn đi.
Quách Ngọc nhìn theo bóng lưng của Quách Huy, hắn đang cố chen chút giữa đám đông để ra ngoài khu vực rước đèn. Nàng mỉm cười.
- Xem ra bụng của đại ca rất yếu.
Mọi người cũng không tiếp tục quan tâm đến chuyện này bởi phía trên các vị sư ni đã cầm trên tay những ngọn đèn sáng rọi và đi đến gần hơn với ngọn đuốc lớn.
Theo truyền thống, hàng năm vào ngày này các vị sư ở chùa Bảo Đăng đều tự mình cầm trên tay những ngọn đèn, quỳ trước phật tổ và khấn kinh. Những vị phật tử sẽ đứng phía sau cầm đèn trên tay và khấn nguyện. Sau khi khấn, các vị sư ni sẽ lần lượt đặt các ngọn đèn xung quanh chân ngọn đuốc lớn, sư trụ trì sẽ chính tay dùng đèn của mình thắp sáng ngọn đuốc kia với ngụ ý thắp sáng soi đường thiện cho mọi người. Sau nghi thức rước đèn, các vị phật tử sẽ tìm cho mình một ngọn đèn hải đăng ưng ý nhất, sau đó viết ra tâm nguyện của mình, đặt ngọn đèn trên tay vào hải đăng kia và thả chúng xuống mặt hồ Phong Nguyệt.
Lúc này các vị sư ni đã hoàn thành nghi lễ rước đèn, mọi người bắt đầu viết ý nguyện của mình. Quách Ngọc và mọi người cũng tham gia. Trong lúc loay hoay viết ý nguyện thì bất ngờ có nhóm người chen chút về phía bờ hồ va chạm vào Quách Ngọc làm nàng ngã nhào xuống đất. Cú ngã làm mọi người hoảng hốt, Quách An vội chạy đến đỡ con gái.
- Con có sao không? Đau chỗ nào?
Gương mặt nhỏ nhắn của Quách Ngọc nhăn lại khiến Quách An lo lắng vô cùng.
- Chân của con rất đau.
- Có lẽ nhị tiểu thư bị trẹo chân. Chúng ta mau đưa nàng vào phòng và tìm đại phu.
Quách An nghe Hàn di nương nói thì lập tức bế Quách Ngọc lên nhanh chân muốn chạy ra khỏi đám đông.
Thấy Quách An đang cố đi về phía phòng nghỉ của mọi người, Hàn di nương tiến lên ngăn cản.
- Lão gia. Nếu chúng ta đi về phòng nghỉ của nhị tiểu thư thì sẽ rất xa, lại phải chen qua đám người phía trước.
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ.
Lúc này Quách Tâm chạy lên, nhanh miệng nói.
- Phụ thân. Lúc chiều Tâm nhi ham vui nên có nhờ sư cô dẫn quanh chùa để tham quan. Con thấy ở phía nam có một dãy phòng. Sư cô nói đó là phòng trống, do gần đây hồ sen mới được xây lên nên cũng chưa mang ra để đón khách trụ lại.
Nghe vậy, Quách An đưa mắt nhìn. Ông thấy phía đông đúng là ít người hơn. Ông cũng không tiếp tục suy nghĩ mà đi nhanh về phía đông.
Đúng như Quách Tâm nói, chỉ cần đi một đoạn ngắn thì đã thấy dãy phòng. Mọi người đi nhanh hơn về phía đó. Hàn di nương xung phong đi nhanh về trước để mở cửa, Quách An theo đó mà bế Quách Ngọc vào trong.
Nhưng không ai ngờ cảnh tượng bên trong thật khó coi.
- Các... các người?
Hàn di nương đi trước Quách An một bước nên bà phát hoảng la lên khi thấy những gì diễn ra trong phòng.
Một đôi nam nữ trần như nhộng đang ôm nhau nằm trên giường nhỏ.
Nghe tiếng kêu, người nam nhân kia choàng tỉnh giấc. Hắn hoảng loạn bật dậy muốn tìm y phục.
- Đại, đại thiếu gia?
Quách An bước tới cũng là lúc Quách Huy ngẩn mặt lên. Ông tức giận vô cùng khi nhìn thấy cảnh tượng này.
- Huy nhi?
Ông đứng ngẩn người một lúc, hai mắt hiện lên nhiều tia đỏ, ông thật sự tức giận. Sau đó chợt nhớ đến vẫn còn đang bế Quách Ngọc trên tay, Quách An trầm giọng, ông nói một mạch rồi bỏ đi.
- Mau chóng mặc y phục và đến gặp ta. Cẩm nhi, nàng ở lại trông chừng chúng, đưa cả hai đứa sang gặp ta.
...
Mọi người đều im lặng ngồi trên ghế, không ai dám liếc ngang liếc dọc mà chỉ cúi đầu nhìn tách trà của mình. Phải chờ khá lâu mới thấy Quách Huy cùng nữ nhân kia vào phòng. Hàn di nương và Kim Sương cũng theo đó mà vào theo. Hàn di nương hành lễ với Quách An sau đó nói.
- Lão gia thứ tội. Thiếp thân không thể đưa đại thiếu gia sang đây sớm hơn.
Quách An liếc nhìn, ông lạnh nhạt hỏi.
- Vì sao?
Hàn di nương nhìn Quách Huy, sau đó cúi đầu không nói. Quách An chuyển ánh mắt sang Quách Huy và nữ nhân kia.
- Lại còn muốn chống cự?
Nữ nhân kia hai chân run run, nàng vội quỳ xuống sàn lạnh.
- Thừa tướng đại nhân. Xin người đừng trách Huy ca, huynh ấy cũng chỉ vì lo lắng cho dân nữ nên...
- Im miệng cho ta! Ta chưa hỏi đến ngươi.
Quách An đập mạnh bàn khiến mọi người càng thêm sợ hãi, nữ nhân kia cũng không dám tiếp tục nói. Nàng ta cúi đầu, im lặng quỳ trên sàn.
- Con câm hay khinh thường ta nên không trả lời?
Lúc này Quách Huy mới quỳ xuống, hắn nắm chặt hai tay, hạ thấp giọng nói.
- Xin người đừng trách nàng, là do con.
Quách An tức giận đến bật cười. Con trai của ông lại vì một người con gái mà chống lại với ông. Quách Ngọc ngồi bên cạnh rót một tách trà, sau đó nhẹ nhàng đưa lại gần tay Quách An.
Nàng dịu dàng nhưng giọng nói đầy sự uy nghiêm.
- Ngươi tên là gì? Ngươi và đại ca của ta đã quen nhau bao lâu?
Nữ nhân kia sợ hãi, hai tay nắm chặt làn váy. Nàng nhỏ giọng trả lời.
- Dân nữ tên là Lê Mộng Cầm, dân nữ cùng Huy ca quen nhau cũng hơn sáu tháng.
Quách An nheo mắt, ông kiềm chế cơn giận.
- Nhà ngươi ở đâu? Gia đình đã biết chuyện này?
Lê Mộng Cầm sợ hãi nhìn Quách Huy, nàng không biết có nên trả lời hay không. Quách Huy nắm chặt tay nàng, hắn cũng không biết phải giải quyết như thế nào.
Quách An nhìn đôi nam nữ an ủi nhau mà phớt lờ câu hỏi của mình thì càng tức giận hơn. Ông ném tách trà trên tay xuống sàn, mảnh vỡ và nước trà bắn tung toé.
Lê Mộng Cầm hai tay càng nắm chặt hơn, nàng chần chừ đôi chút sau đó lắp bắp nói.
- Dân nữ mồ côi từ bé.
- Vậy nhà ngươi ở đâu? Ngươi đang ở cùng ai?
- Dân nữ, dân nữ ở tại... Thanh Diễm lầu.
Quách Ngọc tròn mắt nhìn sang Quách An. Chỉ thấy ông đang ôm ngực thở, hai mắt đỏ au. Nàng cảm thấy đau lòng và có lỗi rất nhiều.
- Phụ thân.
- Ta không sao!
La di nương phía sau cũng không thể kiềm chế, bà đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng lúc này thì không thể nữa. Bà đứng dậy, chạy nhanh đến trước mặt Lê Mộng Cầm. La di nương vung chân đạp vào bụng nàng ta.
- Tiện nhân, ngươi dám câu dẫn con trai ta!
Cú đạp khiến Lê Mộng Cầm lăn quay ra đất, nàng ôm bụng kêu đâu, khoé mắt đỏ hoe.
Quách Huy chạy đến đẩy La di nương ra. Hắn hét lớn.
- Tránh xa Cầm nhi của ta.
--/ đôi lời tác giả.
• Ây da, tác giả đang cố tạo ra một phép màu để mẹ của Ngọc Ngọc sống lại chăng?
• Kiểu như ta muốn phá hoại tình cảm bấy lâu nay của mẹ con La di nương. Nuôi con 15 năm cuối cùng nó đi theo gái, La di nương thật khổ a~~~
La di nương: Đừng tìm thêm kẻ địch cho ta.
Tiểu Anh: Ta thích thì sao nào?:))
La di nương: =.=”
Đón đọc