Hạ Vân cũng thế, cô vẫn còn là một thiếu nữ mới lớn với trái tim chưa từng vướng bụi trần.
Ngày ấy, khi đang học lớp 9, cô đã thầm thích cậu. u Minh Hào - bạn cùng lớp với cô. Cô mến cậu đơn giản vì cậu là một người tử tế, tử tế và tốt bụng với tất cả mọi người chính là cách nói chính xác nhất để miêu tả về con người cậu. Cô tiếp cận với cậu, dần dà cả hai thân thiết như hình với bóng, hình như cô là người bạn khác giới đầu tiên có thể thân thiết với con người nhạt nhẽo ấy đến vậy. Hạ Vân luôn sẵn sàng dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho cậu.
Hạ Vân thích cậu được gần nửa năm thì cũng là lúc cô biết cậu thích một người con gái khác, là bạn cùng lớp của cả hai tên Hồng Nhiên, và hơn hết, Hạ Vân cảm nhận được cô ấy cũng thích cậu.
“Tại sao lại là cô ấy?”. Câu hỏi ấy đeo bám cô lâu lắm, cho đến lúc Hạ Vân quyết định mình sẽ dần tập quên Hào, để sau này khi biết chắc chắn cậu và cô gái kia yêu nhau cô cũng sẽ quen dần với nỗi đau khó giãi bày này hơn… Đằng nào cũng vậy mà, trước giờ cô đã từng được ai đáp lại đoạn tình cảm đơn phương từ mình đâu…
…
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, Hạ Vân dần như hạn chế hoàn toàn việc nói chuyện với cậu, chỉ là sao trái tim vẫn mãi hướng về?
…
Ngày có kết quả tuyển sinh, cô vui vẻ trao đổi kết quả với cậu, cũng chính đêm đó, cô biết cậu và Nhiên thật sự đang yêu nhau.
Nhưng tại sao cô không khóc?
Không phải vì cô không đau, đơn giản vì ngày nào cô chẳng đau khổ, khóc mãi thì nước mắt cũng đến lúc cạn thôi.
Hạ Vân buông ra một câu chúc mừng nhẹ như mây, sáng hôm sau cô đã thật sự tiêu hủy mọi thứ liên quan đến cậu. Từ những món đồ, những tấm hình của cậu mà cô sưu tập, đến cả dòng tin nhắn cuối cùng cô cũng xóa đi. Chỉ còn lại trước màn hình là tài khoản facebook của u Minh Hào.
“Buông thôi.”
Cô hủy kết bạn với cậu. Giờ đây, họ chính thức là hai người xa lạ. Hạ Vân không muốn sau này phải trông thấy những khoảnh khắc mùi mẫn từ người mình từng yêu thương nhất cùng cô gái khác.
“Tạm biệt.”