Không một giây phút nào Journal và Minh Nguyệt nghỉ chân. Họ cứ đi vòng quanh căn phòng để quan sát tiến độ giải mã cũng như hỗ trợ cho các lập trình viên.
“Thưa giám đốc, đây là một mã code không hề bình thường, nhưng tôi có cảm giác mình đã từng bắt gặp qua cách soạn code này ở đâu đó.” - Người trưởng phòng lập trình lên tiếng.
“Thật sao? Cậu cố nhớ dù chỉ một chút được không?” - Minh Nguyệt như tìm thấy được tia hi vọng le lói.
“Nhưng thật tiếc, trước giờ tôi tiếp xúc với quá nhiều dạng code nên không thể nhớ ra, tôi nghĩ việc cần làm nhất bây giờ là tìm ra nhà sáng lập của trình duyệt Onion, trình duyệt này lợi hại đến mức ta còn không có được thông tin xuất xứ của nó.”
“Tôi cũng đã liên hệ với các đối tác quan trọng nhất của công ty chúng ta trong khu vực rồi, nhưng dường như họ đều bận rộn nên đã qua một ngày mà vẫn chưa có công ty nào phản hồi email…”
Đôi mắt của Minh Nguyệt rệu rã đến không mở nổi. Cô phải cố dùng thuốc nhỏ mắt để cầm cự.
“Em chợp mắt một chút đi.” - Journal cảm thấy chỉ cần gắng thêm vài phút nữa vợ mình sẽ ngay lập tức phải vào bệnh viện mất.
“Em không sao đâu, anh cũng mệt rồi, anh nghỉ một lúc đi.” - Minh Nguyệt nắm tay Journal trấn an dượng.
“Hạ Vân cũng là cháu của anh mà, anh là đàn ông, em là phụ nữ làm sao có thể so về thể lực được. Anh sẽ liên hệ trực tiếp với tổng giám đốc của các tập đoàn đó, nếu cứ gửi mail như em anh nghĩ sẽ không ổn. Anh lo được, em mau đi chợp mắt đi, 30 phút thôi cũng được.” - Journal nhìn Minh Nguyệt nói.
Dì cũng nhìn dượng với ánh mắt tin tưởng rồi cũng ra băng ghế gần đó chợp mắt.
Journal đi đến căn phòng làm việc riêng của mình, lấy từ hộc bàn ra một cuốn sổ ghi lại số liên lạc của hơn mười công ty, tập đoàn lớn nhỏ đang là đối tác với Moon Group Holding.
Dượng bắt đầu với dãy số đầu tiên với ghi chú “CLT”
“Alo?” - Giọng một người đàn ông từ đầu máy bên kia vang lên.
“Mest, đã lâu không nói chuyện, tôi đây, Journal Hampton.”
“Ồ, quả đúng thật, từ hôm dạ tiệc vợ chồng cậu cũng vì bận rộn nên mới cử cháu gái đi, tôi vẫn chắc chắn những chuyện kia không phải là do con bé làm... Mà, cậu gọi tôi có việc gì sao?”
“Thật mừng vì ông vẫn nhớ chúng tôi. Hiện tôi cũng đang trong quá trình điều tra kín về vụ việc trao đổi chất cấm qua một sàn giao dịch kín. Không biết ông đã bao giờ nghe qua cái tên trình duyệt Onion chưa?”
“Onion sao? Chắc chắn rồi, tên chính xác hơn của nó là Tor. Nhưng vì tính bảo mật của trình duyệt quá cao và nếu lạm dụng chắc chắn sẽ gây chuyện vì nơi đó là sàn giao dịch của mọi hoạt động phi pháp trên thế giới. Thế nhưng mặt sáng của Tor chính là giữ bảo mật cho những cảnh sát ngầm điều tra. Ở công ty tôi cũng chỉ cho phép dùng trình duyệt đó cho việc thâm nhập các động rao bán kín phương pháp hoạt động của hacker phòng trường hợp dính dáng tới phần mềm của chúng tôi mà thôi. Mà vì sao cậu lại hỏi việc đó? Đừng nói với tôi là vụ chất cấm có liên quan tới Tor nhé?”
“Vâng. Cụ thể hơn là các lô hàng có chất cấm đều được kí gửi đến một địa điểm giao dịch bí mật nào đó mà kẻ đứng sau đã dùng trình duyệt này nhằm che giấu danh tính. Tôi và vợ hiện đang rất cần tìm ra người sáng lập của Tor nên tôi đành phải bắt đầu từ từ những công ty lập trình hàng đầu có hợp tác với Moon Group Holding. Nhưng có vẻ CLT không phải là nhà sáng lập rồi.” - Giọng Journal đầy vẻ buồn bã.
“Nếu đã là Tor thì chắc chắn đến cả những hacker hàng đầu cũng không đủ khả năng thâm nhập đến địa chỉ mà người dùng sử dụng. Tôi cho rằng cách cậu đang làm là khá hợp lý, cha đẻ của Tor chính là người duy nhất có thể giải mã nó. Mong sao cho cô bé sẽ được giải oan sớm nhất có thể…” - Mest an ủi Journal.
“Vâng, thật phiền ông rồi. Chúc ông một ngày tốt lành nhé.”
“Cảm ơn cậu.”
Nói rồi Journal cũng ngắt máy. Thế nhưng dượng vẫn không từ bỏ hy vọng, cứ thế gọi hết từ số này đến số khác ấy vậy mà vẫn không tìm được ai mới là nhà sáng lập của Tor.
“Rốt cuộc nhà sáng lập của Tor là tập đoàn lớn đến mức nào cơ chứ, giờ chỉ còn mỗi ba số điện thoại…” - Journal căng thẳng day day thái dương.
Journal mở điện thoại của mình lên, ảnh nền là hình ảnh ba người: mình, Minh Nguyệt và Hạ Vân. Suốt mấy năm qua cả dì và dượng đều đã ngầm xem cô như cô con gái nhỏ trong nhà vì họ vốn không thể có con nên mọi sự yêu thương và chiều chuộng đều là dành cho Hạ Vân.
Vốn đã từ lâu, Hạ Vân cũng xem dượng như người cha thứ hai của mình. Trái ngược với dì luôn càm ràm nhắc nhở cô thì dượng lại luôn nhỏ nhẹ chỉ dẫn và khuyên bảo.
Cả hai dù có cách thể hiện khác nhau nhưng chung quy lại tất cả đều là vì tình thương họ dành cho Hạ Vân vô cùng lớn…
“Hạ Vân, con đợi dượng… Cha phải cứu được con…”