Thêm vào đó, Minh Hào cũng chăm chỉ dò tìm qua các công ty nhỏ mới nổi lên, thông qua con mắt của mình mà nhìn nhận tiềm năng của họ, đại diện cho SAS ký kết các hợp đồng để từ đó giúp họ phát triển và dần dần sát nhập để những công ty đó trở thành một trong các công ty con của SAS INSTITUTE.
…
Đêm dài ở Singapore lại lặng lẽ trôi đi với mật độ làm việc không ngừng nghỉ của Hạ Vân kèm với sự giúp sức của Minh Nguyệt và Journal
Cô vẫn luôn cố gắng làm việc không ngừng nghỉ với hoài bão vực dậy Moon Group Holding từ dưới đáy vực sâu. Ngày nào Hạ Vân cũng đi đến phòng lập trình và lập code, cùng mọi người góp ý cho nhau, học tập thêm về những thao tác phức tạp hơn để nhận ra điểm yếu của các phần mềm đã ra mắt để từ đó tạo nên một công cụ hoàn hảo nhất có thể để phục vụ rộng rãi cho các nhà lập trình ở khắp nơi trên thế giới.
Minh Nguyệt nhận thấy được những thay đổi rõ ràng tích cực của Hạ Vân thì cô phần nào đó đã yên tâm hơn.
…
Vào một buổi tối nọ, Minh Nguyệt bước đến văn phòng phó giám đốc để tìm gặp cô. Hạ Vân mời Minh Nguyệt vào phòng rồi hỏi:
“Trễ thế này dì có việc gì muốn tìm con ạ?”
Minh Nguyệt khựng lại trông có chút khó xử, cô đưa chiếc hộp gỗ nhỏ trên tay mình cho Hạ Vân:
“Đáng lẽ dì sẽ đưa món đồ cho con sớm hơn nhưng dì sợ trong đó sẽ có những thứ khiến con đau lòng nên đến bây giờ dì mới dám trao nó lại cho con theo sự nhờ cậy của Minh Hào.”
Nói rồi cô cũng lặng lẽ rời xoa đầu Hạ Vân rồi quyết định sẽ để con bé được ở một mình.
…
Hạ Vân nhìn chăm chú lên chiếc hộp, những hoa văn được chạm nổi rất tỉ mỉ trên bề mặt hộp gỗ. Cô hít một hơi rồi cẩn thận mở chiếc hộp ra. Bên trong là những tấm ảnh cả hai từng chụp chung cùng một bức thư được xếp gọn cất dưới đáy hộp. Cô run run từ từ cầm tờ giấy trên tay rồi hé mở ra:
“Hạ Vân, có lẽ khi cậu đọc được những dòng này thì tớ đã rời đi rồi… Cậu phải nhớ tớ cứu cậu là vì tớ yêu cậu nên dù có phải đi đến đâu hay phải mất bao nhiêu thời gian tớ cũng làm được thế nên việc tớ phải đi xa chắc chắn không phải do lỗi của cậu. Tớ không biết khi nào mình sẽ quay về… nhưng nhất định sẽ có ngày đó. Tớ không đòi hỏi cậu phải chờ đợi tớ nhưng dù có chuyện gì xảy ra cậu nhất định không được bỏ bê sức khỏe của mình khi tớ không ở bên được chứ? Xin lỗi cậu khi đã đi mà không kịp tạm biệt cậu…tớ xin lỗi. Dù không ở gần nhưng chắc chắn tớ luôn dõi theo cậu, hãy sống thật tốt nhé, Hạ Vân à!”
...
Từ khi nào mà những dòng chữ trên bức thư bị nhòe đi cả, nỗi nhớ nhung cậu mà Hạ Vân phải giấu nhẹm bấy lâu lại một lần nữa bộc phát lên. Và chưa lần nào nỗi nhớ ấy khiến cô đau đớn nhiều như lúc này.
“Cậu xấu tính quá Minh Hào à…”
Căn phòng tối om lại càng u tối hơn bởi những âm thanh hét lên đầy đau đớn của cô cứ thế lún sâu xuống tận vực thẳm…
…
Sau 6 tháng, Minh Nguyệt tiếp tục đưa Hạ Vân đến Úc để kiểm tra tâm lý định kỳ theo chỉ định của Cameron.
Kết quả kiểm tra của Hạ Vân không ngờ lại tốt hơn họ nghĩ khá nhiều. Nhưng Cameron vẫn muốn nhắn nhủ với Jornal và Minh Nguyệt một vài điều:
“Hạ Vân có vẻ đã dần dần ổn định lại tâm lý hơn sau thời gian qua, được biết thì cô bé đã có thời gian quay lại nơi mình được sinh ra và tôi đánh giá rất cao phương pháp này của hai người. Những tổn thương về vụ án đó qua lời cô bé cũng có vẻ đã được nhìn nhận một cách nhẹ nhàng hơn. Nhưng điều duy nhất sau 6 tháng vẫn không di dời thay đổi đó là việc Hạ Vân cảm thấy đau đớn khi phải rời xa người mình yêu nhất. Trong cơn thôi miên, lúc nhắc đến tên người con trai đó, Hạ Vân vẫn khóc rất nhiều. Không biết hai người có biết làm cách nào để họ có thể gặp lại nhau không, tôi nghĩ dù chỉ là một ngày thì tình trạng của cô bé cũng sẽ được cải thiện hơn.” - Cameron nói.
Minh Nguyệt khó xử buồn bã đáp lời Cameron:
“Chúng tôi đều không biết bất kỳ một thông tin nào về Minh Hào trong thời gian qua, và có lẽ sẽ rất khó và rất lâu để Hạ Vân có thể gặp lại cậu bé đó… Qua lời anh nói tôi mới nhận ra bản thân mình đã chưa chú ý con bé đủ với tư cách một người dì…”
Journal nhanh chóng an ủi vợ mình:
“Chuyện tình cảm rất khó để nói chính xác. Em và anh đã rất cố gắng rồi.”
Cameron cũng nói đỡ thêm:
“Đúng thế, sự quan tâm của hai người đến Hạ Vân vốn đã được thể hiện rõ qua việc đưa Hạ Vân đến những buổi khám tâm lý này rồi. Vấn đề bây giờ chỉ còn là về thời gian. Tôi nghĩ hai người nên để cô bé tự tìm cách chữa lành cho mình thì sẽ hiệu quả nhất.”
…
Hạ Vân trở về từ Úc cũng đã hiểu rõ vấn đề của mình hơn, cô nhận thấy có vẻ mình đã quá đáng với bản thân khi ép buộc mình phải quên cậu đi càng nhanh càng tốt. Nhưng giờ cô đã thông suốt rồi, cô sẽ cho phép bản thân được tiếp tục yêu thương và chờ cậu một cách bình thản và nhẹ nhàng rất. Vì cô vẫn còn tin vào định mệnh, Hạ Vân sẽ tự cho phép mình bỏ ra thêm một vài năm nữa để chờ người con trai này..
“Chắc chắn khi cậu quay về, tớ sẽ đánh cậu đến ngất mới thôi, Minh Hào à…”
…
Thấm thoát ấy cũng đã hơn 3 năm trôi qua.
Minh Hào trông có vẻ đã khác xưa rất nhiều khi trên gương mặt cậu đã không còn là sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, sự khát khao được thể hiện bản thân hay vẻ đẹp trai theo phong cách thư sinh cũ mà giờ đây đã được thay thế hoàn toàn bằng nét chững chạc điềm đạm hơn hẳn.
Jame cũng cảm nhận rõ điều này khi những ngày đầu Minh Hào đều chọn những chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng hơn một năm gần đây cậu lại chuyển sang các tông màu tối hẳn kèm vest khoác ngoài.
Trên bàn làm việc của Minh Hào luôn được lấp đầy bởi hàng đống chồng chồng tài liệu chất đến ngang ngực cậu. Nhưng đâu đó Minh Hào vẫn chừa ra một góc nhỏ để đặt vài khung ảnh có hình của Hạ Vân.
Hiệu quả làm việc của Minh Hào càng được chứng minh qua hàng loạt các số liệu biểu đồ doanh số hay giá cổ phiếu của SAS ngày một phát triển theo dốc đứng. Jame đều nhận thấy và công nhận cậu qua các buổi họp hàng tháng.
Về phần cá nhân Minh Hào, ngày ngày sau khi dốc hết sức làm việc trên văn phòng, đến tối cậu lại ghé sang nhà Jose để thưởng thức một món ăn nào đó do ông tự nấu cho cậu.
Suốt hơn ba năm chăm chỉ tìm kiếm chí ít thông tin hay hình ảnh về Hạ Vân thì cuối cùng cậu cũng được nhìn thấy cô thông qua một bài báo phỏng vấn về cô với tiêu đề “Nữ phó giám đốc trẻ tuổi vươn lên vực dậy Moon Group Holding từ vực thẳm”. Minh Hào dù đang thắc mắc về việc vì sao cô lại là phó giám đốc trong khi ngày xưa cô đã được chỉ định lên vị trí giám đốc nhưng rồi Minh Hào cũng gạt đi, không ngần ngại lập tức nhấn vào xem.
Ngay đầu bài báo là hình ảnh Hạ Vân đứng dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ. Cô vẫn đẹp đến nao lòng như thế, chỉ khác mỗi một điểm đó là nụ cười của cô so với khi xưa đã có chút chững chạc hơn, như thể nụ cười ấy vừa mới chỉ được nở rộ lại sau đêm dài dai dẳng…
Cậu lướt xuống phía dưới một chút nữa là những chia sẻ về hành trình cô làm việc 3 năm sau khi được minh oan khỏi chốn ngục tù. Cô đã chia sẻ về những điều này bằng một thái độ nhẹ nhàng và chấp nhận đó đều là những chuyện đã qua. Minh Hào khi đọc đến đây đã cảm thấy yên tâm bớt phần nào.
Cậu đọc kỹ từng chữ một nhưng đến cuối bài phỏng vấn, khi người MC đặt ra một câu hỏi bất ngờ mang tính cá nhân:
“Không biết rằng một người tài giỏi và thành công như em đã có hay đang trong một mối quan hệ yêu đương nào hay không?”
Minh Vào vừa nghĩ chắc là Hạ Vân sẽ từ chối trả lời thì bài báo lại ghi một dòng chữ: ‘Chúng tôi đều cảm thấy rất thích thú về câu trả lời của nữ phó giám đốc trẻ này.’
Ngay bên dưới là một video, cậu nhấn vào nút phát và lắng nghe.
“Thật ra em đã được rất nhiều người ngỏ lời trong thời gian qua hay những lần các công ty đối tác có tìm đến dì của em để ngỏ ý về vài cuộc hôn nhân nhưng có lẽ nhân cơ hội này em sẽ trả lời một lần duy nhất đó là em đã có bạn trai rồi. Và em rất yêu cậu ấy. Qua bài báo này, em không biết cậu ấy có thể đọc được không nhưng em chỉ muốn nói với cậu ấy một câu thôi…đó là: ‘Tớ vẫn còn đang chờ cậu đấy.’ “