Vì thế mà phần nào đó Hạ Vân đã bớt đau đớn hơn những ngày đầu tỉnh lại trên giường bệnh. Nhưng chỉ cần đến đêm, cô lại gặp ác mộng về một nơi tối mịt mùng, nơi mà Minh Hào đi sâu vào trong và biến mất mãi mãi. Những đêm đó cô vẫn luôn tự ôm lấy mình, vì bây giờ cậu đã không cạnh bên cô nữa để vỗ về an ủi cô.
…
Rồi bỗng một ngày, Hạ Vân ngỏ ý muốn tự lái xe ra ngoài hít thở không khí, bố mẹ cô trước mặt thì đồng thuận nhưng vẫn âm thầm lái một chiếc xe khác đi theo Hạ Vân.
…
Sau một quãng đường ngắn, Hạ Vân đã dừng xe trước một căn nhà được trang hoàng rất đẹp và cũng là căn nhà của người mà bố mẹ cô biết. Khi đó lúc Hạ Vân và Minh Hào vừa rời khỏi nhà thì bà Thảo liền tìm hiểu ngay thông tin về cậu chàng này, và đây chính là căn nhà của ba mẹ Minh Hào.
Ông Cường hiểu được ý định của con gái thì cũng lẳng lặng cùng bà Thảo lái xe về, để con gái được tự giải quyết với cảm xúc của mình.
…
Khi thấy người đứng trước cổng là Hạ Vân thì cả ba mẹ và bà nội của Minh Hào đều đi ra đón tiếp cô một cách nồng hậu. Khi đã ngồi xuống bàn, mẹ cậu mới hỏi cô:
“Con về đây một mình sao? Thằng bé Minh Hào không về cùng con hả?”
Hạ Vân cứ mấp máy môi định giải thích nhưng cứ mãi không nói được lời nào. Bà nội cậu là người duy nhất trong nhà biết được sự việc nên liền nắm tay cô ra hiệu để bà nói giúp.
Cô có chút bất ngờ khi nhận thấy bà nội dường như biết mọi chuyện vừa qua.
Thế rồi bà liền tường tận kể lại mọi chuyện như lời cháu trai đã kể với bà. Nói đến đâu Hạ Vân càng cúi mặt thấp đến đó. Cô cứ nghĩ mình sẽ bị trách cứ khi chỉ vì cô mà người con, người cháu trai của họ phải đi rất xa, rất lâu mà không biết khi nào sẽ về.
Nhưng ngược lại với suy nghĩ đó, ba mẹ cậu không những không trách Hạ Vân câu nào mà còn bất ngờ tiến đến ngồi cạnh cô, ba cậu thì vỗ vai Hạ Vân an ủi, còn bà nội và mẹ Minh Hào đều ôm Hạ Vân rồi nói:
“Chắc con đã phải chịu nhiều tổn thương và đang nhớ thằng bé nhiều lắm đúng không?” - Mẹ cậu đau lòng vỗ lưng Hạ Vân an ủi.
Bà nội Minh Hào cũng xoa đầu cô dịu dàng nói:
“Không ai trách hay giận con đâu, thằng bé là một người đàn ông mạnh mẽ vì thế Minh Hào rồi cũng sẽ trở về nhưng bà chỉ lo con không thể chữa lành cho mình mà thôi. Bất cứ khi nào muốn, ngôi nhà này luôn chào đón cháu. Và con hãy sống thật tốt để đợi thằng bé…”
Giây phút này Hạ Vân vẫn thế, không giấu nổi sự xúc động và biết ơn mà cứ thế liên tục cảm ơn và xin lỗi gia đình cậu trong nước mắt.
…
Trong hơn hai tháng, ngày nào cô cũng cùng mẹ mình đi tập yoga để chữa lành tâm hồn cũng như cùng bố đi tham gia các buổi đánh golf cùng đồng nghiệp của ông vì ông cho rằng không gian xanh mát rộng rãi ở sân golf sẽ là phù hợp nhất với con gái mình. Và cứ đến cuối tuần, Hạ Vân sẽ đến nhà Minh Hào ăn tối cùng ba mẹ và bà nội của cậu.
Thời gian cứ chầm chậm trôi đi, vết thương lòng của cô cũng theo dòng thời gian mà bớt đau rát.
…
Rồi vào một ngày nọ, cô đã đủ bình yên thì liền liên lạc với dì mình:
“Alo, dì đang nghe máy đúng không ạ?”
“Nghe nói con đang hồi phục tích cực rồi phải không? Sao hôm nay lại gọi cho dì thế? Muốn dì về Việt Nam đi chơi với con à?” - Minh Nguyệt vui vẻ trêu chọc cháu gái.
Hạ Vân hít một hơi thật sâu rồi dứt khoát nói:
“Dì, con muốn trở lại Singapore và tiếp tục tiếp nhận vị trí phó giám đốc dưới trướng của dì!”
Minh Nguyệt có chút bất ngờ, cô hơi chững lại rồi hỏi:
“Con muốn quay về đây thật sao? Lại còn là làm lại từ đầu ở vị trí cũ?”
“Vâng ạ, con sẽ từ từ vực dậy Moon Group Holding, chắc hơn hai tháng qua dì đã rất mệt mỏi trong việc vực dậy công ty. Công ty đến mức này dù gì cũng là vì con dù có là không hữu ý đi chăng nữa nhưng con cũng sẽ tự chịu trách nhiệm với nó và con sẽ bắt đầu từ vị trí mà con đã từng làm tốt nhất!” - Hạ Vân kiên định đáp lời dì.
Minh Nguyệt vô cùng bất ngờ vì cô không nghĩ Việt Nam có thể chữa lành cho Hạ Vân một cách mạnh mẽ như thế, đây là lần đầu tiên Minh Nguyệt cảm thấy mình được gặp lại con người mạnh mẽ mà Hạ Vân đã từng trong quá khứ. Cô mừng rỡ nói:
“Con chờ dì, tối ngày mốt dì sẽ dời hết lịch trình để cùng dượng về Việt Nam đón con. Chào mừng con quay trở về, phó giám đốc Phùng Hạ Vân!”
...