Trấn Tiểu Thạch - Mạc Thành – Trung Lưu
Một cách đồng trước cổng lớn của trấn Tiểu Thạch có một ụ đất lớn được bồi đắp theo năm tháng, không một ai biết nó đã được hình thành từ đâu và từ khi nào. Mọi người ai nấy đều chỉ biết cái ụ đất lớn này đã có từ khi Trấn Tiểu Thạch được hình thành cho đến nay.
Trên ụ đất, lấp ló dưới ánh nhìn là thân ảnh cao ráo, đầy đặn và phong nhã, đánh giá sơ qua cũng có thể đưa ra ước chừng thanh niên hơn hai mươi tuổi đời.
Như thường ngày vào thời gian xế chiều, trấn Tiểu Thạch được những làng gió vừa mát mẻ, vừa trong lành hết sức dễ chịu không ngừng thổi qua. Có lẽ đây là thời gian tuyệt vời nhất để có thể tận hưởng được khung cảnh và cảm giác yên bình nơi thôn quê ít xô bồ và ồn ào.
Mỗi một ngày, trong suốt hơn một tháng này. Đều là khoảng thời gian chính xác, bóng thanh niên đó vẫn như vậy, vẫn ở đó một mình. Người qua đường trông cũng có cảm giác một chút cơ đơn kéo theo.
Nhưng hôm nay, dưới làn gió mát và dịu dàng đó, một mái tóc dài óng mượt đến mứt có thế đứng trước gió tung bay đầy uỷ mị mà lại không rối ren. Mái tóc tung bay theo gió cùng một thân hình mảnh khảnh, thướt tha tiến lên ụ đất ngày càng gần bóng ảnh của người thanh niên.
Chợt giọng nói khẽ cất lên sau thời gian tĩnh lặng giữa đôi uyên.
Cho hỏi…Có phải là Phong Quân đó không?
Giọng nói ngọt ngào của một cô gái chung quy dù như thế nào thì vẫn có sức ảnh hưởng nhất định bên tai của một chàng trai. Có lẽ sẽ như bao chàng trai khác đều sẽ quay đầu lại nhìn lấy một cái. Nhưng với người thanh niên này lại khác, chỉ có giọng nói khẽ rung lên:
Là tớ. Tiểu Ly, năm năm dài thật đấy! Không ngờ chúng ta thật sự còn có thể gặp nhau ở nơi này.
Tiếng nói ấm áp truyền vào tai, thân hình mảnh khảnh với bước chân vội vàng ngày một nhanh tiến đến bóng dáng phía trước. Hai tay liền từ phía sau choàng lấy ôm thật chặt người ở phía trước. Nhưng khi chạm tới cũng là lúc mất đi, bóng ảnh thanh tú phía trước tan biến đi cùng tiếng thét nhỏ không nhỏ mà lại không quá to thốt lên.
Phong Quân, cậu đừng đi. Phong Quân!
Thành Phố Tinh Lệ - nước Sở Ngạch
Tiểu thư, có chuyện gì? Người gặp ác mộng sao?
Đưa mắt lướt đến nơi âm thanh có chút già nua phát ra bên cạnh, cô gái nhỏ khẽ rơi nước mắt rồi ôm thật chặt, cắn lấy đôi môi mềm mại nói:
Thái Lan Lan!
Là quản gia nhà họ Phạm suốt ba đời tính từ khi lão thái gia nắm quyền đến lúc này, Thái Lan không đơn giản chỉ là một quản gia mà còn là một người thân, không thể thay thế về mặt tình cảm lẫn công việc của gia thế họ Phạm.
Nhìn thấy Tiểu Ly ôm chằm lấy mình cùng hai hàng nước mắt, Thái Lan cũng không khỏi một có một chút u sầu sâu trong đôi mắt với nhiều nếp nhắn ở khoé mi.
Tiểu thư à, cháu nhỏ của ta, chuyện cũng đã xảy ra khá lâu rồi! Cũng nên quên đi thôi.
Tiểu Ly vẫn không nói không rằng ôm lấy Thái Lan. Lắc đầu vài cái, Thái Lan đành nói:
Có lẽ cháu nhỏ tiểu thư của ta cũng chưa nhận được tin tức phải không?
Lão gia và A Hà đã đưa ra ý định, muốn ta đưa con cùng về tiếp quản phần gia sản và thế lực của gia thế họ Phạm tại Trung Lưu.
Cũng vừa hay, mà cũng không hẳn là tốt với con. Nơi chúng ta tiếp quản lại gần Mạc Thành năm xưa.
Nghe thấy lời của Thái Lan, Tiểu Ly liền nảy người mạnh trở ra, ánh mắt chứa nhiều nỗi cảm xúc khó tả.
Thật chứ? Người không gạt con chứ?
Bao giờ chúng ta được đi? Thái Lan người nói cho con biết đi được không?
Nhìn thấy thái độ xoay chuyển đột ngột của Tiểu Ly, Thái Lan chỉ biết gật gù cùng với một nụ cười chậm rãi.
Nếu như không có vấn đề gì thì khi nào con thu xếp gọn gàng mọi thứ, chúng ta sẽ xuất phát vào ba ngày nữa.
Còn chưa đợi Thái Lan nói đến câu tiếp theo, Tiểu Ly đã lập tức ngắt ngang câu nói bằng giọng điệu khẩn trương.
Ngày mai có được không? Ta không mang theo gì cả, chỉ cần một chút tư trang. Họ Phạm chúng ta, chính là không thiếu tiền. Thiếu thứ gì ta đều có thể mua. Thái Lan, ngày mai người với con có thể khởi hành được không?
Thái Lan nhìn vào đôi mắt của Tiểu Ly với sự mong mỏi không khỏi lắc đầu, nhưng vẫn đáp lại lời nói bằng giọng điệu ấm áp, nuôn chiều cô tiểu thư nhỏ của mình:
Được rồi, ta sẽ cho người sắp xếp chuyên cơ riêng để cho người sớm về chốn xưa. Được chưa? Giờ thì hãy ngoan ngoãn trở lại chiếc gối và chợp mắt nào.
Được sự đồng ý của Thái Lan, Tiểu Ly vui mừng, mà cảm giác ấy không thể dùng bất cứ điều gì để có thể miêu tả.
9:00 - Sáng ngày hôm sau
Thái Lan, con đến rồi, đã chuẩn bị xong tất cả rồi. Bao giờ chúng ta xuất phát.
Mặc dù tiếng động cơ ở xưởng chuyên cơ rất ồn nhưng Thái Lan chỉ cần thoáng qua đã hiểu được cô tiểu thư nhỏ của mình đang muốn điều gì. Từng bước chậm rãi đi đến gần Tiểu Ly. Khi đã đến trước mặt, Thái Lan khẽ đưa tay nắm lấy tay Tiểu Ly, cứ thế một già một trẻ sải bước đến bên rồi vào trong chuyên cơ.
Sắp xếp mọi thứ ổn định, sau khi ngồi vào chỗ, nhìn ra khung cửa sổ. Tiểu Ly mang đầy tâm trạng trong lòng chỉ khẽ nói:
Trung Lưu, ta quay trở lại rồi đây. Phong Quân, cậu có còn nhớ Tiểu Ly không?
Chương mới sẽ được cập nhật đều đặn nên mọi người nhớ theo dõi nha!