“Bến cảng Lưu Gia”
Từ góc độ nào đó có thể nhìn bao quát, Lưu Gia được bao bọc bởi ba phần tư là mặt biển. Chính vì thế mà nói số lượng tàu thuyền cập bến phạm vi từ ba hải lý trở lại đến bờ biển lên đến hàng triệu cũng không có gì lạ. Tại Dinh Pháo Thủ Lưu Gia, sát mặt biển đang sừng sững tháp thoáng mười chiếc hạm đang thả neo to như những ngọn núi nhỏ. Số chiến hạm neo đậu này chỉ nhầm một mục đích duy nhất là đảm bảo an toàn và hộ thống Lưu gia tủ đương nhiệm. Chiến hạm lớn nhất ước tính có thể chứa được cả hơn mười ngàn người, với sức chứa hơn 100 chiếc máy bay tiêm kích, gần 100 khẩu pháo thủ cỡ lớn, hơn nghìn xe tăng các loại cùng hàng tấn vũ khí hạng nặng chính là pháo đài thép bất khả xâm phạm của Lưu Gia từ xưa đến nay. Bên dưới chiến hạm truyền thuyết nãy cũng đầy rẫy những chiến hạm không thua kém, luận về thuỷ quân thì đại lúc chưa từng có ai dám thách thức đối kháng với Lưu Gia trực tiếp.
Trên tầng cao nhất của chiếc chiến hạm khủng bố nhất, một thân ảnh già nua đang an toạ nhìn về phía xa xăm của đại dương, đồng lúc thưởng thức loại trà có thể nói là thứ trà xa xỉ, tuyệt hảo nhất của đại lục. Bên cạnh bóng dáng già nua là một thân ảnh cao lớn không hề thua kém Nhị Hoà hay Nhị Thống Soái Ất Tương Khuyết chính là Đại Thống Soái Lưu Vô Danh của Lưu Gia.
“Gia gia, người nói Vô Thiên có phải mắc bệnh ngủ gật rồi không? Đến bây giờ cũng chẳng thấy tin tức của hắn ở đâu? Đã chậm trễ so với hạn định một ngày, ta cảm thấy có chút lo lắng.”
Lời nói như trách móc, nhưng nhìn hìn vẻ mặt có phần lo lắng của Vô Danh, Lưu Gia Nghiêm không khỏi bậc cười.
“Mấy cái đứa các con, lo lắng thì lo lắng. Cố tỏ ra như vậy làm gì? Tinh nhi nó đã đến đây được hai ngày rồi, chỉ là ta nhận được tin báo trên đường đi xuất hiện một vùng xoáy lớn không tiện xuất phát.”
Vô Danh nghe thấy Vô Thiên đã đến ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn về phía gia gia.
“Người nói gì? Hắn đã đến, khi nào chứ? Sao ta chẳng nhận được thông báo nào cả?”
Lưu Gia Nghiêm chỉ chợt cười lớn nhìn về phía Vô Danh.
“Ta nói, làm sao Lưu Gia giao lại cho con đây. Về mặt quân sự có lẽ con chính là người phù hợp nhất, nhưng về vấn đề khác con phải học hỏi Tinh nhi nhiều hơn.”
Nghe lời nói có phần tân bốc Tinh Vô Thiên so với mình của Lưu Gia Nghiêm, ánh mắt Vô Danh có chút bức bối hiện ra. Hắn liền khẫy tay mấy cái, cầm lấy ly rượu hạng nhất uống lấy.
“Lưu Gia Chủ gì đó ta không cần đâu, cùng lắm cũng chỉ là chút hư danh. Mấy đứa bọn con dù là Tinh Gia hay Lưu Gia đề tận tuỵ hết sức mình.”
Nhận được câu nói của Lưu Vô Danh, Lưu Gia Nghiêm lòng cảm thấy cực kì hài lòng khẽ nở một nụ cười đắc ý.
“Lưu Gia, Tinh Gia nếu có thể hỗ trợ, thậm chí đến khi các con hợp nhất với nhau. Ta hy vọng mưu sự này có thể tạo nên một bước đột phá trên đại lục đưa hai gia tộc chúng ta vượt trên cả thứ gọi là Gia Thế Nhất Lưu này, trở thành bá chủ. Ta cương nhiên cũng an lòng khi đến nơi chính suối,”
“Gia gia, người lại bắt đầu nói lời không hay rồi. Chúng ta một khi xưng bá cũng phải để người trở thành gia chủ đương nhiệm đầu tiên chứ.”
“Vô Thiên ngươi đến rồi?”
“Tinh nhi, nào đến đây. Vô Danh lo lắng cho con suốt đó.”
“Tên nhóc này, ta không rảnh lo lắng cho hắn.”
Nhìn thái độ phớt lờ của Vô Danh về phía Vô Thiên. Lưu Gia Nghiêm và Vô Thiên cũng không nói gì, cả hai nhìn nhau rồi nổi lên một trận cười sảng khoái.
“Được rồi, là ta có lỗi đã không báo cáo cho Đại thống soái ngài, ta tự phạt như vậy được chưa?”
“Rượu ngon của ta ngươi lấy uống miễn phí mà lại bảo là tự phạt, trên đời này lại có đạo lý như vậy chứ?”
“Haha, Đại thống soái người thật là biết nói chuyện đó.”
“Chẳng phải là ngươi bày cho ta à.”
Vô Thiên cùng Vô Danh nói qua nói lại mấy hơi lại cười lớn sảng khoái, tình cảm có thể nói là không gì có thể so sánh bằng. Dù chỉ là huyết thống chung họ nhưng lại giống như máu mủ ruột thịt, Lưu Gia Nghiêm cũng chính là đắc ý trước hai đứa cháu kỳ tài nhưng không đố kỵ nhau này nhất.
“Đã bắt đầu khởi hành rồi sao? Lần này ngươi đến Phạm Gia bằng thân phận gì?”
“Ta định sẽ là vệ sĩ thân cạnh bên cạnh gia gia mà thôi. Đến thời cơ lại tham quan một chút tình hình Phạm Gia.”
“Haha, giỏi hay cho câu tham quan.”
“Đại thống soái ý ngài sao?”
“Còn làm thế nào? Ngươi nói tham quan quả thật khiến người khác có chút không phòng bị nhưng nếu là ta chắc chắn sẽ cho người canh giữ ngươi xuyên suốt. Làm gì có cái gọi là tham quan một vòng, nhưng khi trở về trong tay ngươi lại cầm chính là bản vẽ kiến trúc bố trí quân lực, tài lực của nơi đó. Những bản vẽ trong tay ngươi nếu tuồng ra, sợ là đã đủ chấn động đại lúc lúc này. Phạm Gia lại là một sưu tập nữa rồi, ta nói đúng chứ?”
“Haha, không ai hiểu ta bằng Đại thống soái ngài.”