Tiểu Ly nghe thấy lời tâm tư của mẹ mình, trong lòng chợt dâng lên một tia ấm áp, suy cho cùng đến như thế nào thì việc đánh đổi trách nhiệm lấy một gia đình ấm áp vẫn xứng đáng hơn rất nhiều.
Tầm mắt phóng ra xa chợt phát hiện gì đó.
“Họ đến rồi, như vậy ngày mai cũng sẽ bắt đầu phân xử rõ ràng vấn đề nan giải này.”
Theo tầm mắt của Tiểu Ly, đoàn xe hộ tống Lưu Gia ngày một tiến gần đến Dinh phủ của Phạm Gia tại Nhất Thành. Trước Lưu Gia, các gia tộc có liên quan đều đã đến đông đủ trước đó ba ngày để thu thập những chứng cứ liên quan là Ngô Gia – người liên quan trực tiếp, Hàn Gia – thẩm tra gia thế được chỉ định thay cho Tinh Gia, Lưu Gia – người phán quyết được hội đồng trưởng lão đại lục đề cử.
Sau khi tiến vào Dinh phủ của Phạm Gia, Lưu Gia Nghiêm cùng các hậu cận được bố trí vị trí gần với đại sảnh dinh phủ nhất, nơi mà sáng hôm sau sẽ bắt đầu hội nghị lần thứ nhất.
Mặt dù là Nhất Lưu Gia Thế nhưng sự kính trọng cũng chỉ dừng ở những nhân vật chủ của họ, Phạm Gia cũng không có ý khách sáo quá nhiều đối với người hộ tống. Vì vậy, chỉ an bài một căn phòng vừa đủ rộng cho hai người để Tinh Vô Thiên và Tiểu Cửu sử dụng.
Được ở chung một nơi cùng một không gian nhỏ với Vô Thiên khiến gương mặt xinh đẹp đầy ma mị của Tiểu Cửu có phần ửng đỏ không ngừng từ khi bước vào đến bây giờ, ánh mắt chứa đựng sự thẹn thùng duyên dáng thoáng chừng một khoảng thời gian lại liếc nhìn Tinh Vô Thiên.
Trái với tâm tình như rực cháy của Tiểu Cửu, Tinh Vô Thiên vẫn trước sau như một, ánh mắt luôn ẩn chứa nhiều sự sâu xa, mưu tính không thể đoán được.
Để đề phòng bất trắc, việc bố trí những vệ sĩ hay người hộ tống của những gia thế khác chung chỗ với nhau là điều rất cần thiết. Bên ngoài gian phòng, Phạm Gia luôn cho người bao quanh giám sát trực tiếp không rời mắt để nắm bắt kịp lúc tình hình.
Thời gian từ khi đến dinh phủ của Phạm Gia cứ thế trôi đi rất nhanh. Khi màn đêm bắt đầu bao trùm tất cả không gian tại Nhất Thành, cũng là lúc Tinh Vô Thiên bắt đầu có động tĩnh cùng Tiểu Cửu.
“Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ xuất phát sau ít phút nữa.”
Ánh mắt gắt gao nhìn Tiểu Cửu cùng giọng nói âm trầm của Tinh Vô Thiên khiến Tiểu Cửu có chút chỉnh đốn lại tâm tình ngay tức khắc.
Đưa mắt qua khe cửa, Tinh Vô Thiên nhờ vào kinh nghiệm của mình cũng không mất quá nhiều thời gian tìm hiểu đã nắm bắt được toàn bộ bố trí nhân lực theo dõi mình.
“Phạm Gia thật là hào phóng với chúng ta, chỉ bảo đảm hai người mà cử ra đến tận hai mươi người vây quanh. Thật đúng là đề cao chúng ta.”
Thanh âm trong trẻo của Tiểu Cửu bên cạnh đứng gần sát bên Tinh Vô Thiên thì thầm khiến hắn có chút tâm tình dao động.
“Được rồi, chúng ta đi thôi. Đám người này không thể quản được ta rồi.”
Tiểu Cửu không nói không rằng chỉ gật đầu lấy một cái theo bước chân Tinh Vô Thiên đi vào góc khuất rồi cả hai chậm rãi trong màn đêm biến mất một cách thần không biết quỷ không hay.
Dưới ánh trắng khuyết, khi những ngọn đèn phố đã chợp tắt, khung cảnh còn lại chỉ toàn là màn đêm cùng sương lạnh. Hai thân ảnh một nam, một nữ cứ thế lặng lẽ lướt đi trên những mái nhà mà không hề phát ra bất kì một tiếng động nào.
Đang lúc tăng tốc đến đỉnh tháp cao nhất của Nhất Thành, vốn thân thủ của Tinh Vô Thiên vượt trội hơn so với Tiểu Cửu rất nhiều nên việc bám theo sau của Tiểu Cửu có chút khó khăn, hơi thở mấy phần gấp gáp nhưng cũng không dám ý kiến gì. Bất thình lình Tinh Vô Thiên phía trước chỉ đảo ánh mắt về sau nhìn vào thân ảnh mềm mại có phần quyến rũ mê người của Tiểu Cửu đôi chút rồi ngừng lại bất chợt.
Tiểu Cửu vốn phải bám theo Tinh Vô Thiên nên luôn dùng vận tốc tối đa để theo sát. Việc Tinh Vô Thiên bất thình lình dừng lại khiến cô không kịp xoay sở, đôi chân thon dài khẽ dậm mạnh mấy bước nhưng quán tính khiến cô ngay lập tức không thể cân bằng, chao đảo ngã cả thân người đập vào phần lưng của Tinh Vô Thiên. Cảm giác phần ngực có phần quá cỡ cùng sự mềm mại của Tiểu Cửu chạm vào lưng khiến Tinh Vô Thiên trong đôi mắt cũng nảy lên tí giao cảm, gương mặt có chút ửng hồng.
Đưa mắt nhìn xuống đôi thay thon thả của Tiểu Cửu đang ôm lấy phần eo của mình, Tinh Vô Thiên có chút cau lấy đôi chân mày quay lại liếc nhìn. Khi ánh mắt hướng về Tiểu Cửu, Tiểu Cửu cũng ngay lập tức thu tay lùi về sau mấy bước, nhìn thân ảnh di chuyển xa, Tinh Vô Thiên cũng khẽ lắc đầu rồi tiến tới.
“Trời tối rồi, lần sau ra ngoài mặc nhiều áo một chút. Dù là hành động với ai cũng không thể ăn mặc như thế này.”
Ánh mắt Tinh Vô Thiên đảo qua một lượt nhìn trang phục màu đen bó sát cơ thể để lộ những đường đường cong quyến rũ say đắm của Tiểu Cửu, cổ áo xẻ sâu lộ ra phần ngực phập phồng có chút không hài lòng mà nhắc nhở. Hai tay cũng nhanh chóng cho vào túi đeo trước ngực mình lấy ra một chiếc áo ấm được chế tác từ loại vải mang lại cảm giác mát mẻ dễ chịu khoác lên người Tiểu Cửu.
Dù đã bên cạnh Tinh Vô Thiên được một thời gian dài, nhưng như thế nào cũng không có chút tiến triển là bao. Cách biệt thân phận khiến Tiểu Cửu cũng có chút thẹn thùng dù trái tim đã trao hết hình bóng cho hắn.
“Ngài, đang lo lắng cho ta sao?”
Đôi má ửng đỏ, đôi môi đỏ mỏng chợt hướng về phía Tinh Vô Thiên thều thào ra những âm thanh trong trẽo mềm mại của một thiếu nữ.