• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

...Chương XXIX – Tâm Tình...

Lời nói sắc bén thốt ra từ miệng của một mỹ nhân trông có vẻ yếu đuối trong mắt những gã nam nhân của Phạm Gia khi trước giống như là lời ương ngạnh của nữ nhu tầm thường. Nhưng lúc này đây khi chứng kiến thân thủ của hầu gái, thì tất cả những người ở đây đều đã biết thanh âm này không khác gì một lưỡi dao tinh thần mang đậm hương vị máu tanh.

“Tiểu Cửu, như thế là được rồi.”

Thanh âm Tinh Vô Thiên khẽ vang lên đánh sâu vào tâm trí của hầu gái khiến tâm tình của cô có chút thay đổi. Rút nòng súng ra khỏi miệng của tên tổng trưởng, Tiểu Cửu túm lấy tóc của hắn ném mạnh ra khỏi bàn ăn của cô và Tinh Vô Thiên. Thấy thân hình chật vật cùng gương mặt trắng bệt của người đàn ông, người Phạm Gia ngay lập tức chạy đến đỡ lấy hắn về chỗ ngồi. Trái với những ánh mắt khiếp đãm nhìn hai người bởi những thuộc hạ Phạm Gia, Tinh Vô Thiên lúc này vẫn ung dung chọn lấy món ăn cho vào đĩa của mình. Thấy Tiểu Cửu có chút suy nghĩ, Tinh Vô Thiên cũng tiện tay chọn một đôi đũa khác gấp lấy thức ăn cho Tiểu Cửu.

“Ăn đi, bọn chúng nếu gây sự lần nữa, không chừa lại bất kì kẻ nào là được. Cô không ngon miệng sẽ ảnh hưởng đến hương vị của ta.”

Tiểu Cửu nhìn thức ăn Tinh Vô Thiên đưa cho mình, đôi mắt sẽ sáng rực long lanh như một chú cún con được chủ của mình nựng nậy. Trong lòng Tiểu Cửu tự biết, từ khi Tinh Vô Thiên bên cạnh cô rất ít khi gọi cô bằng Tiểu Cửu, bất giác qua nhiều cái tên cô giống như cổ chỉ là cái bóng của hắn. Hôm nay, gọi ra tên thật giống như một cơn mưa giữa mùa hạn, khiến trong lòng một cô gái xinh đẹp, lạnh lùng như Tiểu Cửu hai má cũng phải ửng hồng.



“Tiểu Củu không dám, chúng ta lại dùng bữa thôi thiếu gia.”

“Ở đây cứ gọi ta là A Tinh được rồi, không khéo lại bại lộ.”

“Dạ, thiếu gia. À A Tinh.”

Khi đám người Phạm Gia còn đang bàn tán xôn xao việc bẩm báo lại với gia chủ để đòi công bằng mặc dù chính họ là người tạo ra tình huống không ai muốn này. Nhưng suy cho cùng, Tiểu Cửu cũng là ra tay quá nặng với tên tổng trưởng, không hề chừa lại chút mặt mũi nào cho hắn. Chuyện này nếu bị đám người ở Nhất Thành biết được chắc chắn sẽ tạo cho hắn không ít tai tiếng. Bất thình lình cánh cửa căn phòng chậm rãi mở ra, thân ảnh đầu tiên xuất hiện không ai khác chính là Vô Danh, phía sau còn có Lưu gia chủ cùng Phạm gia chủ, thêm mấy tên vệ sĩ.

Vô Danh vừa đặt chân vào đã cảm giác có gì đó không đúng lắm, liếc mắt nhìn sang đám người Phạm Gia tụ hội cũng lập tức phát hiện có kẻ đang vật vả, sóng mũi như đã bị gãy thành hai khúc, máu cũng tuông ra không ngừng. Bông thấm trên mặt sàng cũng đã không còn ít, Phạm Thái Công nhìn tên tổng trưởng cùng đám người Phạm Gia có chút sửng sốt tiến lên phía trước Vô Danh.

“Đã có chuyện gì? Mau gọi người sơ cứu cho hắn, các ngươi phía bên đây đã là làm ra chuyện gì vậy.”

Nhanh chóng ra lệnh cho vệ sĩ gọi nhân viên sơ cứu hỗ trợ, ánh mắt Phạm Thái Công cũng dần chuyển từ đám người Phạm Gia sang hai người Lưu Gia vẫn ung dung dùng bữa một cách khó hiểu.

Vô Danh nhìn một màn này, gương mặt vẫn không chút biến sắc tiến về phía Tinh Vô Thiên.

“Hai người các ngươi, chưa gì đã gây chuyện rồi sao?”



Hầu gái lúng túng ánh mắt có chút lo lắng liền đứng dậy cung kính đáp lời Vô Danh.

“Đại Thống Soái, là ta lỗ mãng không liên quan đến A Tinh mong ngài đừng trách anh ấy.”

Vô Danh nhìn Tiểu Cửu cũng chỉ nở một nụ cười nhạt rồi vòng qua chiếc ghế bên cạnh Vô Thiên an toạ, âm thanh trong lời nói bất chợt giảm đi chín phần cũng chỉ còn đủ ba người nghe thấy.

“Thiếu gia nhà ngươi, hắn muốn làm gì ta không cần quản, cũng chẳng quản nổi hắn đâu. Ngược lại là ngươi, bọn chúng như nào lại bị ngươi ra tay nặng như thế, chẳng lẽ lại giở trò lưu manh với mỹ nữ nữa hay sao?”

Tiểu Cửu ánh mắt có chút lo lắng dần chuyển sang băng lãnh, liếc nhìn về phía đám người Phạm Gia.

“Vâng, đám người này chắc không ai giáo dưỡng cẩn thận nên mới bày ra chuyện này.”

Vô Danh nghe thấy lời cũng cười phá lên khiến Phạm Thái Công có chút chú ý.

“Nha đầu ngươi, sở hữu một thân hình hoàn mỹ, quyến rũ đến điên đảo bất kì nam nhân nào, đã như vậy, gương mặt của ngươi lại tuyệt diễm như vậy. Tuy thua lão nương của ta một chút nhưng có thể xem như cực phẩm mỹ nhân rồi. Hà cớ lại không ngắm nhìn, ta nghĩ chỉ có tên nhóc Vô Thiên này là có phúc không biết hưởng thôi. Ngươi theo hắn cuối cùng vẫn chịu thiệt.”

Tiểu Cửu hai má ửng hồng, nhưng ánh mắt cũng chợt loé lên một chút buồn bả trong lòng.

“Đại Thống Soái xin đừng so sánh ta với Đại Phu Nhân của ngài, Tiểu Cửu không dám. Với thiếu gia lại là một lòng phụng sự không có lòng riêng, mong Đại Thống Soái đừng…”

Tiểu Cửu còn chưa nói hết lời đã bị Vô Danh cắt ngang.

“Tiểu Mị, cô ấy có chuyện gì cũng nói với ta? Ngươi bị ngốc hay sao vậy? Ta là đang cố gắng giúp đỡ ngươi đấy, Tiểu Mị rất quý ngươi nên cô ấy cũng muốn hai ngươi tác hợp. Quan trọng là tên tiểu tử kia, về phần thân phận có lão nương ta chống lưng ngươi không phải sợ”

Vô Thiên mặt dù hiểu hết tâm tư nhưng trong lòng không chút động lòng.

“Được rồi, ở đây không còn phù hợp nữa. Chúng ta nên trở lại phòng thôi, tránh lại phiền phức.”

Nghe thấy lời nói của Vô Thiên, Vô Danh nhìn Tiểu Cửu đối diện chỉ khẽ lắc đầu nhưng tay vẫn ra hiệu bảo Tiểu Cửu cố gắng thêm nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK