Sở Ngạch bao năm qua vẫn luôn được xưng là Đất Thánh Tổ của Phạm Gia với quy mô xây dựng vô cùng đồ sộ của các kiến trúc phòng thủ, đặt biệt nhất đó chính là tuyệt tác kiến trúc bố trí của Cửu Thành cực kì độc đáo. Rất nhiều thế lực bao năm qua vẫn luôn để mắt đến Sở Ngạch nhưng vẫn chưa có ai thẳng tay tuyên chiến hay có hạnh động trực tiếp khiêu khích nơi đây.
Nếu Đất Tổ Lưu Gia được bao bọc hầu hết chính là đại dương thì Sở Ngạch lại là nơi được bao trùm bởi những dãy núi cao sừng sững, hiên ngang một vùng trời rộng lớn. Trong Cửu Thành, chỉ có Ngũ Thành và Bát Thành là nơi tiếp giáp với đại dương, những đại thành còn lại phàm đều là bình nguyên và sườn núi.
Một gia tộc nào đó muốn phá huỷ Sở Ngạch, triệt để tiêu diệt Phạm Gia chỉ có cách đánh vào bên trong chiếm lấy trung tâm mới có thể giảm bớt được phần nào tổn hại về nhân lực. Nếu không cho dù là Nhất lưu nhất định cũng tổn hao không ít.
Bên trong ngọn đỉnh tháp cao nhất ở cổng lớn của Bát Thành, một thân ảnh trung niên đang đưa cặp mắt đen tuyền thông qua một chiếc ống nhòm thiết kế tính xảo bằng vàng nguyên khối, khảm thêm vài viên đá thổ cẩm, bích ngọc, huyết ngọc đắc giá nhìn về phía xa xăm của đại dương như trông ngóng hay chờ đợi thứ gì đó.
Bất chợt, đường chỉ cắt ngang mặt biển và vùng trời phía xa của đại dương hiện lên một chấm đen ngày càng bành trướng từng chút một tiến về phía Bát Thành.
“Cốc…Cốc…Cốc”
“Vào đi.”
“Gia chủ, Lưu Gia – Lưu gia chủ Lưu Gia Nghiêm đến rồi. Chiến hạm đang tiến gần đó chính là vật tượng trưng cho khí thế bậc nhất Lưu Gia”
“Cái gì? Là Lưu gia chủ đến sao? Khoảng cách này, mau đi chuẩn bị thu xếp hậu hĩnh, kỹ càng một chút tiếp đón Lưu Công.
“Dạ, gia chủ.”
Đại danh của Lưu Gia Nghiêm truyền đến tai của Phạm Thái Công bởi thuộc hạ khiến hắn có chút sửng sốt. Đường đường gia chủ Lưu Gia là nhân vật tầm cỡ như thế nào, trong lòng hắn tự biết rõ không thể có chút tiếp đón thông thường cho có lệ được nữa.
Khi thuộc hạ Phạm Gia rời đi, Phạm Thái Công cũng nhanh chóng sắp xếp một chút rồi rời khỏi toà tháp tiến về phía bến cảng chuẩn bị cung kính gia chủ Lưu Gia.
Một canh giờ trôi qua nhanh chóng, chiến hạm của Phạm Gia cũng đã tiến đến trước cửa biển lớn của Bát Thành. Nhìn thấy chiến hạm tầm cỡ quy mô bậc nhất của đại lục như vậy, khiến cho hầu hết quân lực đang trấn giữ canh gác của cửa biển Phạm Gia có chút kinh ngạc xen lẫn chút sợ hãi trước khí thế hùng hồn bao trùm của nó. Nhìn đám người của Phạm Gia ngày một tập hợp vây kín của cửa biển thoáng chút Lưu Vô Danh có chút sừng sờ.
“Đám người này cũng thật là hiếu kỳ, Phạm Gia cũng là quá ỷ vào địa hình của Sở Ngạch hay sao? Ngay cả cửa biển mà lại để dân chúng tập hợp sinh sống đông đúc thế này? Nếu như bây giờ ta công đánh chẳng phải sẽ là một vố đau hay sao?”
“Cả Phạm Thái Công gia chủ bọn họ cũng ra đây tiếp đón, thì họ còn sợ gì? Ngươi nói có phải không?
Vô Danh ánh mắt nhìn theo ngón tay của Vô Thiên đang hướng thẳng chỉ về một hướng bên trên bến cảng nơi mà lượng quân nhân vây kính xung quanh để bảo hộ.
“Phạm Gia này, có lẽ là tin tưởng vào uy danh của gia gia chúng ta quá rồi. Ta nghĩ trên mặt biển có lẽ có một bức phòng thủ điện từ vô hình.”
“Đúng như lời ngươi nói, nếu không có sự cho phép của hắn, chúng ta cũng không dễ dàng đánh vào đâu.”
Thống lĩnh Bát Thành đứng bên cạnh bảo đảm an toàn cho Phạm Thái Công cùng với việc ánh mắt không ngừng tập trung đảo quanh khu vực quan sát nắm bắt thời cơ lẫn biến cố từng chút một cách cẩn thận. Một tiểu đội trưởng phía sau nhìn thấy độc hạm lênh đênh liền quay sang các quân nhân bên cạnh tỏ ý châm chọc.
“Lưu gia chủ này có phải tiết kiệm nhân lực quá không? Đường đường là gia thế khủng bố đến như vậy lại cử ra mỗi một chiến hạm cỡ lớn thế này. Tuy trông có chút đáng sợ, nhưng dẫu sao cũng là quá ít nhân thủ.”
Thống lĩnh Bát Thành ánh mắt xa xăm có chút ngưng trọng liếc về phía sau nhìn tiểu đội trưởng rồi ra lời giáo huấn đôi chút.
“Lưu Gia không phải thứ ngươi nên bàn tán, nhất là khi họ đang ở đây. Ngươi còn trẻ, không nên phán xét một cách tuỳ tiện, nếu không sẽ ảnh hưởng nhiều đến tương lai thăng tiến của ngươi.”
“Nhất Dương Đại Lưu, ngươi, các ngươi có biết vì sao cả đại lục này đều gọi Lưu Gia như vậy không? Chính vì trên mặt biển họ là vô địch, chính là nói họ bất khả chiến bại. Cho dù một tên lính thường ngồi dưới boong tàu cũng đủ lấy 10 cái mạng của các ngươi trong gang tấc.”
Lời nói giáo huấn của Thống lĩnh Bát Thành Phạm Tức như tiếng sét đánh thẳng vào tai, thậm chí là tâm trí thuộc hạ mình. Ai nấy ở Bát Thành đều biến, Phạm Tức nắm giữ Bát Thành đã bao năm chưa từng thất thủ, cũng không kiên nễ bất kì ai nhưng hôm nay họ cuối cùng đã thấy hắn phải nhúng nhường một thế lực khác. Tiểu đội trưởng nghe thấy lời dạy của Phạm Tức cùng đám thuộc hạ bên cạnh có chút cúi đầu xấu hổ rồi đáp lời.
“Vâng, chúng thuộc hạ nông cạn, Bát Thống Lĩnh dạy chí phải.”
Bầu không khí vốn ồn ào bởi tiếng bàn tán, xì xầm của đám đông bỗng chốc biến thành những xào xạc ngày càng lớn của mặt biển, từng cơn sóng biển bắt đầu hình thành với quy mô ngày càng bành trướng như muốn phun trào lên xung quanh đại hạm Lưu Gia.