Lời nói của Hàn Khú truyền ra lúc này giống như tiếng sét nổ ầm bên tai các vị trưởng lão còn lại. Ai ai cũng không thể ngờ Hàn Khú như thế nào lại xem trọng việc phân xử uẩn án của Phạm Gia và Ngô Gia đến mức đặt ra phúc lợi lớn đến vậy.
“Hàn gia chủ, Thất trưởng lão tuy luận về tài mọn có thể nói xuất sắc nhất trong thế hệ trùng điệp hiện nay, nhưng xét theo tình hình ai cũng có thể thấy được đây là một chuyện trọng đại không thể xem thường. Người làm Đại trưởng lão như ta, cũng nên là tận tâm trách nhiệm, tự thân mà tham gia cùng Thất trưởng lão. Như vậy, sẽ nắm chắc phần thắng hơn.”
“Đại trưởng lão à, tuổi tác ngài đã cao như vậy. Đi đường xa ngang dọc lại khó khắn, tránh để sức khoẻ ảnh hưởng đến tâm thần. Ta thấy thôi thì để người làm Nhị Trưởng Lão như ta nguyện thay thế Đại trưởng lão cùng Thất trưởng lão đi một chuyến.”
“Haha, Nhị trưởng lão, Đại trưởng lão. Hai người một người nắm giữ kiểm tra tài lực, một người nắm giữ đào tạo nhân lực. Hai người rời đi, chuyện sẽ rối tung rối mù chẳng phải sao? Tam gia ta cũng đã lâu chưa có chuyện lớn để làm, mọi người không biết nhường một chân cho ta thì thế nào?
“Tam trưởng lão, ở đây ngươi không có tư khách xưng Tam gia với bọn ta.”
Nhìn ba vị trưởng lão đứng đầu đang đấu khẩu tranh giành một tấm vé lấy trạng công về cho mình, những trưởng lão còn lại cũng không muốn dây dưa đành ngậm ngùi mà an phận theo dõi diễn biến hiếm có này, một trong số họ tuy cũng có chút cau mày khó chịu nhưng chung quy vẫn là im lặng xem náo nhiệt.
“Ầm.”
“Đủ rồi, các vị như vậy còn ra hệ thống gì? Muốn Hàn Gia mau chống luận bại hay sao?”
“Người nào người nấy đều là trụ cột của Hàn Gia, chút hư danh này có đáng không?”
“Ta tự có quyết định trong chuyện này. Bát trưởng lão cùng tam trưởng lão, cả Khàn nhi nữa, cả ba mỗi người sắp xếp thêm 6 nhân lực ưu tú đi theo hỗ trợ. Chuyện đến đây kết thúc, bây giờ đến chuyện chính sự báo cáo đi.”
Hàn Khú nhìn thấy ba vị trưởng lão không ngừng lật qua lật lại như vạch lá tìm sâu cho nhau để tranh giành vị trí, trong lòng hắn làm sao không nổi lên một trận lôi đình khi những trụ cột trong nội bộ của hắn lại đang toả thái độ bất hoà với nhau. Đập tay mạnh xuống bàn một cái khiến tất cả chỉ biết cúi đầu, sau khi giáo huấn dăm ba câu. Hàn Khú cùng các vị trưởng lão lại tiếp tục thương nghị các vấn đề khác.
“Ting – Ting – Ting”
Một thân ảnh thanh nhã với mái tóc thướt tha, cùng làn da trắng như tuyết, đôi mi hơi rung động, thoáng mở ra nhìn về phía chiếc điện thoại đang phát ra tiếng thông báo.
“Ân Ly, có phải cậu vừa mới về Trung Lưu phải không? Tớ có gọi cho cậu mấy hôm nhưng tất thẩy đều khoá máy? Nhận được tin có nhân vật lớn Lưu Gia ghé đến Trung Lưu mấy hôm trước cùng trước đó cậu có nói qua chắc hẳn là cậu?
“Hôm nay có thời gian, tớ với Tiểu Trúc muốn mời cậu một bữa, không biết cậu có chấp nhận không?”
Những ngón tay như ngọc chậm rãi cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh, ấn xem thông báo của Tiểu Quế gửi đến. Đôi môi đỏ mộng của Tiểu Ly khẽm cười mỉm chi vui vẻ rồi hồi đáp.
Lên lịch hẹn vào buổi tối với những người bạn thân từ khi còn đi học, đến nay vẫn giữ liên lạc. Suốt cả buổi chiều, Tiểu Ly không ngừng suy nghĩ chọn lựa ra bộ quần áo, trang sức, mỹ phẩm khiến cô không khỏi đau đầu trong phút chốc.
Sau khoảng thời gian miệt mài sửa soạn thì cuối cùng Tiểu Ly đã chọn cho mình một bộ đồ trong thoải mái trẻ trung nhất, với chiếc quần jean xanh ôm gọn lấy đôi chân thon dài mượt mà, chiếc áo len mỏng thiết kế ngắn theo xu huống làm phần eo của Tiểu Ly hiện ra một cách rõ ràng thon thả. Bên ngoài khoác lấy một chiếc áo khoác jean đậm chất. Đến giờ hẹn, Tiểu Ly chọn cho mình một chiếc siêu xe màu đen quyến rủ với đường nét thiết kế không thua kém gì người điều khiển.
Chạy một mạch đến điểm hẹn với Tiểu Trúc và Tiểu Quế để đón hai người bạn của mình. Tiểu Ly mang trong mình một tâm thế vô cùng vui vẻ hơn rất nhiều so với những ngày phiền muộn trước đó.
“Chào, lâu quá không gặp”
“Chào Tiểu Ly, quá lâu luôn rồi, tôi còn tưởng chúng ta sẽ chỉ là người bạn online qua màn ảnh nhỏ thôi chứ.”
“Tiểu Ly, chúng ta hôm nay xoả một ngày đi được chứ.”
Tiểu Ly nghe ý định của Tiểu Trúc cũng vui vẻ gật đầu, khi cả hai lên xe, Tiểu Ly cùng những người bạn cứ thế một mạch đi đến nhà hàng nổi tiếng nhất Trung Lưu để thưởng thức buổi hội ngộ này.
“Tiểu Ly à, tuy bọn tớ nói sẽ chiêu đãi cậu, nhưng đây là nơi tụi tớ không có khả năng. Cậu hay là chọn một nơi khác được không?”
Tiểu Ly nhìn vào Tiểu Trúc năn nỉ ở ghế sau xe chỉ cười một trận đùa nghịch.
“Vào đi, hôm nay tất thẩy để tớ lo. Chúng ta là bạn bè, đừng câu nệ những thứ nhỏ nhặt này.”
Nghe Tiểu Ly nói, cả hai người đều đồng loạt đưa tay từ chối.
“Không được, mình đã nói sẽ đãi mà.”
Tiểu Ly ý vẫn quyết cho xe tiến vào hầm, khi cả ba xuống xe, nhìn thấy hai người bạn của mình có phần lúng túng. Tiểu Ly nhanh chóng chen vào giữa nắm hai tay của hai người vẻ mặt vui vẻ.
“Đi thôi, trừ khi các cậu đã không xem tớ là bạn nữa.”