Thấy không khí đôi bên trở nên căng thẳng, lão tử Lưu Gia cũng từ trong cuốn họng phát ra một giọng rặng miễn cưỡng mang giai điệu âm trầm như muốn nhắc nhở Thái Gia.
Mấy năm nay, Tinh Vô Thiên từ sau khi năm đó gặp biến cố đã hoàn toàn khác xưa rất nhiều. Không còn là một tên nhóc chỉ biết ỷ vào gia thế chống lưng mà tác oai tác oái. Hành động cũng kể từ đó có chút tàn nhẫn nhưng luận về thành quả thì không có gì có thể so sánh được.
Nhìn thấy Lưu Gia có chút biến đổi, Thái Gia cũng thu liễm lại phần nào ác cảm trên gương mặt già nua của mình. Nhưng còn chưa kịp dập tắt ngọn lửa bùng cháy trong lòng thì Tinh Vô Thiên liền dội hẳn một gáo dầu vào Thái Gia.
“Đối đầu, Thái Gia có phải đề cao Phạm Gia của lão quá không?
Ta nhắc lại một lần nữa, Phạm Gia nếu như có ý muốn điều kiện gì với Tinh Gia ta tại Trung Lưu này thì người ra mặt cho dù không phải gia chủ cũng phải là thiếu gia chủ hoặc đại trưởng lão của Phạm Gia. Còn về Thái tổng quản chúng ta kết thúc tại đây được rồi.
Mọi người nếu như đã không còn vấn đề gì khác thì buổi hội nghị hôm nay xem như kết thúc tại đây. Ta sẽ xem xét rồi phát thiệp mời chính thức đại sự đến các vị trong 3 ngày tới.”
Thái Gia lúc này như một ngọn núi lửa ngùn ngụt sắp phun trào, cau mày khẽ nói.
“Tinh thiếu gia chủ, lời hay ý đẹp của người, ta sẽ về bẩm báo với gia chủ. Nếu ngài đã chê lão nô không đủ tư cách, vậy ta cũng sẽ về khẩn đại tiểu thư ra mặt. Xin thiếu gia chủ Tinh Gia đến lúc đó không còn gây rắc rối cho mối giao hảo. Tránh ảnh hưởng đến thân phận của ngài.”
Như lời cảnh cáo với Tinh Vô Thiên, Thái Gia khẳng khái tuyên bố trước mặt mọi người không chút khoang nhượng. Tinh Vô Thiên nghe thấy mấy lời này cũng chỉ vẫy lấy tay vài cái rồi đứng dậy rời khỏi, hầu nữ đang giữ Tiểu Ngạn trong tay cũng buông bỏ, nhanh chân đuổi theo phía sau Tinh Vô Thiên.
Thái Gia cùng Tiểu Ngạn chậm rãi rời khỏi phòng lớn, khi đến khuôn viên đại sảnh đã không thấy những tên vệ sĩ của Phạm Gia theo mình đứng chờ. Lòng còn đang nghi hoặc, một tên vệ sĩ của Tinh Gia tiến đến sát bên Thái Gia.
“Thái Lão, những tên vệ sĩ theo bảo vệ ngài ta đã cho họ về dinh thự của Phạm Gia trước rồi. Tiếp theo đây ta sẽ đưa ngài trở về.”
Thái Gia chỉ khẽ cau mày rồi gật đầu đồng ý lên xe hộ tống của Phạm Gia trở về, mặc dù có chút khó chịu trong lòng nhưng qua cuộc đối mặt với Tinh Vô Thiên khi nãy, cũng đủ thấy được người này không hề đơn giản. Nếu không biết giữ lấy thân phận sợ là sẽ mang hoạ sát thân.
Tốc độ khẽ chậm lại rồi dừng hẳn, cuối cùng Thái Gia cũng về đến trước dinh thự của Phạm Gia. Nhưng lạ thay cổng dinh thự hôm nay lại được mở rộng một cách lạ thường, lấp ló xung quanh hai cánh cổng lớn có rất nhiều vệ sĩ cùng đoàn xe hộ tống như đang chuẩn bị rời khỏi. Khi đoàn xe của Tinh Gia dừng hẳn trước cổng lớn, một đoàn vệ sĩ ước chừng khoảng hơn ba mươi người đồng loạt chạy ra bao quanh đoàn xe.
“Thái Gia, về Phạm Gia rồi. Ta từng chịu ơn của Thái Lão nên cũng muốn thay người chuyển lời đến Thái Gia ngài.”
“Tinh thiếu gia chủ, ngài ấy không phải một đứa trẻ chỉ mới bước chân vào độ tuổi chững chạc. Phạm Gia các người nên cẩn trọng một chút.”
“Nói với người của Phạm Gia, bố trí như này nếu làm khó dễ Tinh Gia chúng ta, không quá một canh giờ, toàn bộ dinh thự này sẽ được trải đồng trống một cách gọn gàng. Ngài chắc cũng biết, Tinh Gia sở trường là gì nhỉ?”
Không nói không rằng, Thái Gia nắm lấy tay cửa mở ra rồi chậm rãi bước xuống. Khi bóng dáng Thái Gia cùng Tiểu Ngạn chậm rãi đi ra từ đoàn xe Tinh Gia, từ bên trong dinh thự, một bóng hình mảnh mai, với mái tóc đen thước tha, óng mượt, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đặn vẻ kiêu sa có chút hốt hoảng chạy đến.
“Thái Gia, người không sao chứ?”
“Tinh Gia, họ có làm gì quá đáng với người không?”
Thái Gia nhìn thấy Tiểu Ly vội vội, vàng vàng chạy đến hỏi thăm cũng không biết đã có chuyện gì. Thầm nghĩ có lẻ là do cô tiểu thư nhỏ của mình lo lắng nên cũng chỉ đáp lời vui vẻ.
“Tinh Gia, họ tuy lớn mạnh nhưng dám làm gì ta kia chứ?”
“Tiểu thư đừng lo lắng, có Tiểu Ngạn bên cạnh nữa mà?.”
Lời ba người còn đang nói thì đoàn xe Tinh Gia chậm rãi cũng rời khỏi. Thái Gia nhìn thấy đã không còn người ngoài cũng buộc miệng hỏi.
“Tiểu Ly, có phải người Tinh Gia đã thông báo gì khiến con lo lắng cho ta đến như vậy không? Với tính tình của con chắc sẽ không lo lắng vô ích cho ta chứ.”
“Thái Gia, người rốt cuộc ở Tinh Gia đã đắc tội gì với Tinh Vô Thiên, người mau đi theo con”.
Lời vừa kết, Tiểu Ly cũng xoay người đi về phía tầng hầm để xe của dinh thự. Thái Gia gương mặt hiện lên vẻ khó hiểu cũng chậm rãi theo sau. Sau khi cả ba người cùng một số tên vệ sĩ đi theo vào trong tầng hầm, Thái Gia lúc này cũng đến trước đoàn xe hộ tống bà đến Tinh Gia.
“Đây là đoàn xe hộ tống ta, người của Tinh Gia đã nói cho họ về trước. Không lẽ trong xe có cài thiết bị phát nổ hoặc vũ khí gì sao?”
Tiểu Ly nhìn Thái Gia không nói không rằng chỉ lắc đầu vài cái, sau đó đưa tay nắm lấy tay cửa mở ra. Nhìn vào không gian bên trong khi cánh cửa hé mở, Thái Gia chợt sửng sốt – hai mắt mở to ra miệng lấp bấp nhất thời không thể nói thành tiếng.