Đứng trước một mỹ nhân kiêu sa, tuyệt diễm như Tiểu Ly mở lời thông thường sẽ có bao nhiêu chàng trai phải ngượng ngùng đỏ mặt. Nhưng đứng trước người thanh niên này, Tiểu Ly giống như một người bình thường không hề có nửa điểm cuốn hút. Thái độ nhận lại từ đối phương khiến Tiểu Ly có chút khó chịu, nhưng qua đó cũng lại có chút cảm mến với người thanh niên này. Mặc dù rất ngượng nhưng Tiểu Ly lẫn quyết tâm chủ động với đối phương trước.
“Không biết là anh có thể cho tôi biết tên được không?”
“Tên? Tôi tên Phong Ưu, gọi tôi là Tiểu Phong được rồi.”
“Tiểu Phong sao? Cơn gió nhỏ, nhưng đủ xua tan bão tố. Tôi tên Phạm Ngọc Ân Ly, anh có thể gọi tôi là Tiểu Ly.”
“Được, bạn bè của cô đã rời đi hết. Đêm đã khuya, cô còn gây hấng với người của Ngô Gia, dù cho là thế lực nào bảo hộ thì cô cũng nên cẩn thận đôi chút.”
Lời nói của Tiểu Phong như một cơn gió ấm tràn vào lòng của Tiểu Ly, bất giác không ngờ người đàn ông này còn có chút lương tâm nhắc nhở.
“Tôi ở lại vì muốn nói lời cảm tạ đến anh, hôm nay cũng muốn tại đây bung xoả một hồi hết gánh nặng. Không biết có thể cùng anh…”
“Gánh nặng sao? Cô trông chắc là một đại thiên kim của một gia thế mà cũng có gánh nặng sao? Không giống cho lắm?”
“Mỗi một người đều có một mặt khác biệt trong cuộc sống, những gốc khuất không thể nói ra, làm gì có ai hoàn hảo.”
“Phải con người rất đáng sợ, luôn hai mặt, đặt biệt là phụ nữ.”
“Đừng so sánh một cách bao hàm như vậy. Không ai giống ai đâu.”
“Vậy sao? Vậy cùng chơi một trò chơi nào?”
“Trò chơi? Ý anh là gì?”
“Tôi mời cô uống thôi, được chứ?”
Mặc dù thời gian quen biết của Tiểu Phong và Tiểu Ly giống như ong đậu hút mật trên cánh hoa nhưng người tên Tiểu Phong này lại mang đến cho Tiểu Ly một cảm giác an toàn, thân thuộc đến lạ thường.
Kẻ rót người nâng ly, cả hai cứ thế không biết đã uống hết bao nhiêu chai rượu mạnh. Tất thẩy trò chuyện đều tâm đầu ý hợp, khiến Tiểu Ly vốn ban đầu có chút phòng bị dè chừng, bây giờ cũng buông lỏng hoàn toàn cảnh giác.
“Tiểu Ly, cô say rồi? Về thôi, nhà cô ở đâu? Tôi hộ tống cô trở về?”
“Nơi đó không phải là nhà của tôi, tôi không có nhà, tôi chỉ là con rối mà thôi.”
“Cô say rồi chúng ta về thôi.”
Nhìn thấy bộ dạng say khướt của Tiểu Ly, Tiểu Phong bên cạnh trước sau như một không hề thay đổi một chút thái độ. Tiểu Ly càng uống càng say, bắt đầu la ó khắp hộp đêm khiến mọi người cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu. Thấy không còn có thể ở lại, Tiểu Phong cũng cẩn thận bế Tiểu Ly rời khỏi.
Khi cả hai đến hầm để xe của hộp đêm thì ngay lập tức có một đám người đang chờ sẵn họ ở đó. Dẫn đầu đám lưu manh trên tay cầm đủ loại hung khí không ai khác chính là Ngô Diệt đang muốn trả đũa.
“Tên khốn, bỏ người đàn bà này lại cho ta vui vẻ, ta sẽ chỉ đánh gãy tứ chi rồi tha cho ngươi một mạng. Nếu không đến cái mạng của ngươi cũng không còn để nhặt về.”
Tiểu Phong khi nhìn đám người trước mặt cũng chỉ khẽ cười nhạt, ánh mặt hiện lên một tia sát ý nhàn nhạt.
“Dựa vào đám nhóc các ngươi mà muốn giương oai tại Trung Lưu sao?”
“Người phụ nữ này, chỉ có ta mới có quyền chạm đến. Còn lại bất kì ai, dù cho là người nào cũng đều chỉ có một kết cục như nhau.”
“Đem giết hết bọn chúng cả đi, đừng để sót lại bất cứ kẻ nào.”
Ngô Diệt nhìn tên thanh niên cứng đầu trước mặt tỏ vẻ anh hùng liền quay sang thuộc hạ bên cạnh buông lời chế nhạo.
“Haha, ngươi xem hắn có vẻ thần kinh thật rồi. Tiếc cho gương mặt đẹp trai đó, nhưng hình như não hắn không ổn rồi, ngươi thấy phải không?”
Tên thuộc hạ bên cạnh còn chưa kịp đáp lời của Ngô Diệt thì từng tiếng đóng mở cửa xe xuất hiện liên tục. Không quá một phút toàn bộ hầm xe không biết từ đâu xuất hiện hơn một trăm thân ảnh cao lớn, mỗi người ước chừng cũng không người nào dưới một thước chín trở đi.
“Dọn dẹp sạch sẽ ta không muốn phải rắc rối với cái đám kia.”
“Dạ.”
Nhìn Tiểu Phong ra lệnh cho đám người bao quanh, lúc này Ngô Diệt cuối cùng cũng hiểu ra mình vừa chính thức chọn lấy một con đường tử thần cho bản thân. Bây giờ, hắn cuối cùng cũng cảm giác được, Trung Lưu này không chỉ có Tinh Gia, Phạm Gia là uy chấn mà thế lực bí ẩn khác cũng không phải dễ châm chọc.
Thấy đám người to lớn ngày càng áp sát, Ngô Diệt hai chân rung lên cằm cập, đám thuộc hạ cũng liên tục nuốt nước bọt, trên gương mặt không còn mấy giọt máu.
Thấy nguy hiểm cận kề, Ngô Diệt chỉ đành dùng hạ sách. Hắn nhanh chóng quỳ sập xuống khấu đầu cầu xin người thanh niên trước mắt.
“Thiếu gia đại cát, đại nhân, đại lượng xin hãy tha cho ta một mạng. Về sau Ngô Gia chắc chắn sẽ có ơn đãi ngộ, xin hãy tha cho ta.”
Tiểu Phong nghe mấy lời này cũng như gió thoảng mây bay không để lọt vào tay, chỉ khẽ đưa tay ra hiệu bắt đầu cho thuộc hạ, còn bản thân bế Tiểu Ly vào trong xe rồi rời khỏi.